Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 614: Đại giá quang lâm




“Không sao, nước đến thì thành chặn thôi.

Hôm nay cảm ơn ảnh đế Bùi đã cứu tôi nhé, chuyện này tôi có thể tự giải quyết được.” Lâm Yên nói.

Cô cũng không muốn để Bùi Nam Nhứ dính vào chuyện này, nếu không chuyện sẽ càng thêm phiền phức.

Thật ra cô cũng rất tò mò, Lâm Diệu Thông to gan dám giới thiệu loại người như Dương Bách Hùng cho cô, ông ta không sợ đến lúc đó cô không khống chế được sẽ đánh ông ta tàn phế luôn sao?! Lâm Yên đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, rồi khẩn trương nhìn Bùi Nam Nhứ: “Khụ, được rồi được rồi, chuyện này anh biết tôi biết thôi nhé, ngàn vạn lần đừng nói cho anh trai của anh biết.

Nếu để anh ấy biết tôi đi xem mắt thì chắc chắn sẽ nổi giận đấy...

Tôi cũng bị ba của tôi bẫy thôi mà.”

“À...” Bùi Nam Nhứ hơi mất tự nhiên, đưa tay sờ mũi.

Không đợi Bùi Nam Nhứ lên tiếng, gần như trong khoảnh khắc Lâm Yên nói xong câu đó thì cánh cửa vốn được đóng chặt lại bị đẩy ra.

Lâm Yên thấy người đàn ông vừa xuất hiện thì đôi mắt trợn trừng như muốn rơi ra đến nơi.

Ngoài cửa, một người đàn ông mặc áo gió đen, bên trong là u phục kiểu cổ điển được may đo vừa người, trong nữa là áo sơ mi kẻ caro, ngoại trừ khuy áo màu bạc trên cổ tay thì gọng kính vàng trên mắt là ánh sáng duy nhất trong bóng tối.

Gương mặt tuyệt đẹp như một tác phẩm của thượng đế tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, trong khoảnh khắc đó cả căn phòng như rơi vào bầu không khí khẩn trương...

Bùi...

Bùi Duật Thành...

Lâm Yên bị dọa đến ho sặc sụa, suýt nữa thì cắn trúng lưới của mình.

Vận khí của cô là vận khí nghịch thiên gi đây? Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền!!!

Không đúng, chẳng phải hôm nay Bùi Duật Thành vẫn đang đi công tác ở nước ngoài sao? Thế quái nào lại bất ngờ trở về, còn xuất hiện ở đây nữa? Bữa tiệc hôm nay tuy rất cao cấp nhưng tuyệt đối không đủ để mời một đại lão như Bùi Duật Thành! Lâm Yên vô thức nhìn thoáng qua Bùi Nam Nhứ.

Anh ta ho nhẹ một tiếng, tránh đi tầm mắt của Lâm Yên.

Chuyện lớn thế này sao anh ta dám không khai báo với anh cả cơ chứ?

Thật ra Bùi Nam Nhứ cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng mấy ngày nữa anh cả mới trở về nhưng chẳng hiểu sao lại đổi lịch trình về trước.

Lúc anh ta báo cáo chuyện này thì có vẻ Bùi Duật Thành cũng vừa xuống máy bay cho nên nghe xong đã chạy thẳng tới đây.

Đừng nói Lâm Yên, tất cả những người có mặt trong phòng đều kinh hãi.

Người tổ chức bữa tiệc này là một người tên Thái Hồng An, làm kinh doanh bất động sản đã từng có cơ hội gặp mặt Bùi Duật Thành mấy lần, cho nên ông ta lập tức nhận ra người mới tới là ai.

“Bùi...

Bùi tổng?”

Bàn tay đang nâng ly rượu của Thái Hồng An run lên, rượu bị văng hết ra ngoài.

Ông ta nhanh chóng đứng lên lảo đảo đi về phía cửa.

Nghe Thái Hồng An nói vậy, khách khứa đều sợ ngây người.

“Con bà nó! Bùi tổng...

là Bùi tổng nào? Bùi Duật Thành sao?”

“Thật hay giả vậy? Tổng tài của Tập đoàn JM, Bùi Duật Thành?”

Thải Hồng An cười đến mức nếp nhăn trên mặt ông ta đều hết lên nhau, ông ta lo sợ nói: “Bùi tổng! Đúng là ngài rồi! Ngọn gió nào đưa ngài tới đây thế này? Đúng là vinh hạnh, thật là vinh hạnh!” Vốn dĩ Thái Hồng An không mời Bùi Duật Thành tới là vì ông ta không có tư cách để mời người ta cho nên ông ta thực sự không biết Bùi Duật Thành tới đây hôm nay là có chuyện gì, trong lòng sợ đến hoảng loạn.

“Bài tổng, không biết ngài bất ngờ đại giá quang lâm tới đây là để...” Thái Hồng An dè dặt hỏi.