Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 533: Cậu quá rẻ




Nhất định là vậy! Sau khi đùn đẩy trách nhiệm xong xuôi, Lâm Yên nhanh chóng lên mạng định làm mấy ván game cho bình tĩnh lại.

Vừa mở trò chơi lên, Uông Cảnh Dương cũng đang online nên mời cô ghép nhóm.

Lâm Yên đồng ý, hai người họ trò chuyện ngay trong game, Uông Cảnh Dương: [Lâu lắm mới thấy bà online, dạo này bận gì à?] Lâm Yên: [Còn chẳng phải là chuyện đội xe của ông ngoại tôi sao, thôi đừng hỏi nữa, mau vào trận đi, ông chơi vị trí nào?] Uông Cảnh Dương: [Tôi chơi hỗ trợ cho bà đi, đúng lúc tôi đang muốn lên hạng.] Lâm Yên: Được, vào đi.] Lâm Yên nhanh chóng đồng ý khiển Uông Cảnh Dương vô cùng ngạc nhiên: [Đồng ý dễ vậy sao? Lần trước nhờ bà kéo tôi chẳng phải bà nói một ván của bà cũng là tiền cả, muốn kéo phải nộp tiền sao?] Lâm Yên: [Ô, ông nhắc tôi mới nhớ đấy, đánh xong nhớ chuyển tiền cho tôi nhé.] Uông Cảnh Dương:[...] Thế là Lâm Yên chọn xạ thủ, Uông Cảnh Dương chọn hỗ trợ rồi bắt đầu ra sức tàn sát trong game, thứ hạng của Uông Cảnh Dương cũng dần dần được nâng cao.

Trong đó có một ván, xạ thủ của phía địch bị Lâm Yên giết đến chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, lúc đầu đối phương còn chửi ầm lên nhưng cuối cùng bị giết đến nỗi không thể tức giận nổi.

[Mẹ nó! Đây là đại lão nào đây, trâu thể!] [Đại lão đang kéo hạng cho em gái mưa đúng không?] [Đại lão! Sao đại lão không để ý đến tôi?] [Ợ, sao đại lão không giết tôi nữa?] Đối phương tò mò đi tới bên cạnh Lâm Yên, nhưng thấy cô vẫn không biết mình nên lên tiếng hỏi.

Người này cứ léo nhéo bên tai cô nãy giờ, cô vốn không để vào mắt, nhưng lúc này thì không chịu nổi nữa phải gõ một câu trả lời: [Cậu quá rẻ.] Xạ thủ của đối phương:[...] Một nhân vật mà bị giết nhiều lần thì tiền thưởng và điểm sẽ ngày càng ít đi, người này bị giết quá nhiều lần cho nên không còn đáng giá nữa.

Đây quả là...

khinh bỉ công khai...

Uông Cảnh Dương: Hôm nay bà bị làm sao đây? Sao cục súc quá vậy!] Lâm Yên:[Có bao giờ tôi không cục súc?] Uông Cảnh Dương:[Được rồi...] Thế nhưng cậu ta cứ cảm thấy hôm nay Lâm Yên có gì đó cứ là lạ.

Đánh xong ván cuối cùng, Uông Cảnh Dương nhắn tới.

Uông Cảnh Dương: [Khụ, tối mai...

bà có rảnh không?] Lâm Yên: (Làm gì?] Uông Cảnh Dương: [Nếu bà rảnh thì giúp tôi lên hạng đi!] Lâm Yên: (Không rảnh.] Uông Cảnh Dương: [Không rảnh? Ngày mai là lễ Tình nhân mà bà là cẩu độc thân thì sao có thể không rảnh được?] Lâm Yên sửng sốt: Ngày mai là lễ Tình nhân?] Uông Cảnh Dương: [Đúng vậy, có chơi không? Lâm Yên: Không chơi, không rảnh.] Uông Cảnh Dương: 'Một ván 50 tệ.

Lâm Yên: (Không chơi.] Uông Cảnh Dương: Không phải chứ?! Có tiền mà cũng không chơi???] Lâm Yên: Ngày mai là lễ Tình nhân, phải thêm tiền).

Uông Cảnh Dương:[...] Chơi game đến nửa đêm lại nhận đơn đặt hàng lớn của Uông Cảnh Dương khiến cho tâm tình của Lâm Yên thoải mái không ít, cuối cùng có thể an tâm nằm xuống đi ngủ.

Nửa đêm, Lâm Yên lại tỉnh giấc vì cái chân trái quá đau.

Xong rồi...

Mấy ngày nay đua xe hơi nhiều, e rằng chấn thương cũ lại tái phát.

Những chấn thương cũ này không có cách giải quyết triệt để, chỉ có thể tiêm chống viêm.

Thế nhưng, Lâm Yên lại chưa bao giờ đi tiêm, đa phần cổ đều có cắn răng chịu đựng.

Đời này cô sợ nhất chính là tiêm, mỗi lần nhìn thấy kim tiêm đều cực kì sợ hãi, coi như có đau chết cô cũng không muốn đi tiêm...