Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 532: Muốn cùng em về nhà




Mấy giờ ngài bay? Bây giờ còn kịp không? Sao ngài không nói sớm chứ!” Thảo nào lúc nãy Trình Mặc cứ có vẻ muốn nói rồi lại thôi, trông vô cùng sốt sắng.

Bùi Duật Thành vuốt ngón tay mềm mại của cô, nói nhẹ tênh như một tiếng thở dài: “Cô đã đề nghị thì tôi không thể từ chối.” Lâm Yên: “...” Hửm? Cô đề nghị? Cô đề nghị cái gì? Chẳng phải cô chỉ nói chờ anh xong việc rồi cùng về nhà thôi sao? Nghĩ tới đây, hai má vẫn còn đang nóng bừng của Lâm Yên lại càng nóng hơn.

“Xin lỗi, ngày mai là cuối tuần, thế nhưng sợ là tôi phải lỡ hẹn với cô rồi.” Bùi Duật Thành nói.

Lúc này Lâm Yên mới nhớ ra một nhân cách khác của cô đã tự ý hẹn Bùi Duật Thành cuối tuần này đi hẹn hò.

“Á, không sao cả, đằng nào sau này cũng còn nhiều cơ hội mà, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đi được.” Lâm Yên nói.

Nghe cô nói vậy, sự ảm đạm trong mắt của Bùi Duật Thành dường như vơi đi không ít: “Ừ.”.

“Vậy ngài nhanh chóng ra sân bay đi, đừng để muộn thêm nữa.” Lâm Yên vội vàng giục giã, chỉ sợ làm trễ nải lịch trình của Bùi Duật Thành.

“Ừ, cô vào đi, nghỉ sớm một chút.” “Ừm.” Lâm Yên đứng ở cửa nhìn Bùi Duật Thành dần dần đi xa.

Thân hình cao lớn cô đơn của anh dần hòa vào màn đêm.

Nhìn bóng lưng ấy, cổ họng Lâm Yên bỗng hơi nghèn nghẹn.

Cô chưa từng có cảm giác này bao giờ, giống như đáng lẽ cô nên làm thêm một cái gì đó nữa.

Mãi cho đến khi anh đi tới mở cửa xe thì cô không nhịn được nữa phải thốt lên: “Đợi đã...” Sau đó, cô chạy đuổi tới bên cạnh anh.

Bùi Duật Thành thấy vậy thì dừng chân lại, hỏi: “Sao thế?” Lâm Yên gãi đầu do dự mất một lúc, sau đó đột nhiên nhón chân lên, nhanh chóng đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên miệng của Bùi Duật Thành: “Không...

không có gì...

ngài đi đường cẩn thận...” Lâm Yên nói xong, lập tức quay đầu bỏ chạy nhanh như một cơn gió.

Còn Bùi Duật Thành thì hoàn toàn ngây người tại chỗ.

Cảm giác ấm áp do da thịt tiếp xúc vẫn còn lưu lại bên môi, vừa giống như ảo giác nhưng lại là sự thật.

Anh nhìn bóng lưng đang chạy trối chết kia, sự kinh ngạc trong mắt dần hóa thành sự âm trầm.

Một lát sau anh thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ.

Từ trước đến giờ anh luôn là một người lạnh tính và có nguyên tắc, không có bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh.

Thế nhưng, lần đầu tiên anh hiểu được tại sao trong lịch sử lại có nhiều hôn quân đến như vậy.

Trên đường ra sân bay.

Bùi Duật Thành im lặng cả chặng đường, trong lúc lướt qua một trung tâm thương mại thì anh vô tình nhìn thấy đoạn phim quảng cáo đang phát ở đó.

“Cùng đón lễ Tình nhân lãng mạn cùng với một nửa của mình!” Lễ Tình nhân...

Bùi Duật Thành lẩm bẩm: “Ngày mai là lễ Tình nhân sao?” Trình Mặc đang lái xe, gật đầu đáp: “Ồ, hình như là vậy...” Bùi Duật Thành đột nhiên nheo mắt lại, nhiệt độ xung quanh bỗng thấp xuống vài độ.

Trình Mặc biết mình thất trách liền cuống quýt xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi nên nhắc ngài sớm hơn.” Chủ yếu là do anh ta còn chưa kịp làm quen với việc boss nhà mình đang yêu, cho nên mới quên mất ngày lễ vô cùng quan trọng này.

Xong rồi, chắc boss sẽ không muốn làm một hồn quân mà hủy bỏ luôn hành trình quan trọng này đấy chứ!