Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 521: Vỏ bọc bị rơi rồi




“Lâm Yên, rốt cuộc là có...” Vệ Từ Phong định hỏi Lâm Yên lại muốn làm gì, thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì Tôn Thước Nhiễm đã lắc đầu, lắp ba lắp bắp nói: “Kh...không...

không phải...” “Không phải?” Tổn Thước Nhiễm vừa dứt lời thì cả không gian rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị, im ắng tới mức dường như có thể nghe được tiếng tim đập của người bên cạnh.

Câu nói này của Tôn Thước Nhiễm là sao? “Tôn Thước Nhiễm?” Kẻ giả mạo nhíu mày, khiếp sợ nhìn Tôn Thước Nhiễm.

Người ngoài có thể không biết chuyện này là sao, thế nhưng Kỳ Thiệu Nguyên thì lại biết rất rõ ràng.

Có lẽ chính bản thân Tôn Thước Nhiễm cũng không ngờ có thể gặp được Yeva thật ở đây.

“Cậu Tôn Thước Nhiễm, lời vừa nãy của cậu là có ý gì?” Ann Day khó hiểu nhìn Tôn Thước Nhiễm.

Thế nhưng lúc này cậu ta nào còn có tâm tư để ý đến những kẻ khác, hiện giờ cậu ta chỉ cảm thấy nơm nớp lo sợ mà thôi.

“Theo tôi qua đây.” Lâm Yên không buồn quay đầu lại, đi thẳng về phía sảnh lớn.

Điều khiến mọi người cảm thấy khó tin là Tôn Thước Nhiễm lại thật sự ngoan ngoãn đi theo Lâm Yên.

Đám người K1 và Ann Day muốn đi theo nhưng bị Kỳ Thiệu Nguyên cản lại.

“Kỳ thiểu, cậu có ý gì?” Một vị đội trưởng của K1 nói.

“Người ta có chuyện muốn nói riêng với nhau thì liên quan gì tới các vị? Muốn nghe trộm người khác nói chuyện à?” Kỳ Thiệu Nguyện cười lạnh, đáp.

Vị đội trưởng vừa lên tiếng hơi xấu hổ, không nói gì thêm nữa.

“Đội trưởng, cô Lâm Yên với Tôn Thước Nhiễm thể mà lại quen biết nhau, thật kỳ lạ...

Hơn nữa, thái độ của Tôn Thước Nhiễm có vẻ bất thường...” Mộc Mộc đi tới cạnh Thần Z, len lén nói.

Thần Z nghe vậy liền gật đầu.

Mộc Mộc nói không sai, anh ta cũng đang rất tò mò về quan hệ giữa Lâm Yên và Tôn Thước Nhiễm.

“Đừng lên tiếng, chúng ta lén lút qua đó xem.” Thần Z nói.

“Được.” Mộc Mộc gật đầu.

Kỳ Thiệu Nguyên vẫn đang cãi cọ với đám người kia nên không chú ý tới Mộc Mộc và Thần Z đã thừa dịp lẩn vào.

Trong sảnh lớn, Lâm Yên ngồi trên ghế sofa, như cười như không nhìn Tôn Thước Nhiễm.

Lúc này Tôn Thước Nhiễm đứng cạnh Lâm Yên, đầu cúi gằm xuống giống như một đứa bé mắc lỗi đang đợi người lớn trách phạt.

“Tôn Thước Nhiễm, cậu không có gì muốn nói sao?” Lâm Yên nhìn Tôn Thước Nhiễm một lúc lâu mới lên tiếng.

Tôn Thước Nhiễm nghe vậy lập tức run lên: “Sư phụ...

con.” “Sư phụ?” Lâm Yên mỉm cười, “Cô gái vừa nãy mới là sư phụ của cậu chứ.” “Không...

sư phụ...

là con có nỗi khổ riêng mà! Sư phụ nghe con giải thích được không? Không phải như sư phụ nghĩ đâu!” Tôn Thước Nhiễm hoảng loạn giải thích.

“Được, để tôi nghe câu nói bịa chuyện nào.” Lâm Yên đáp.

“Sư phụ, con không bịa chuyện, là giải thích...

Con biết con làm như vậy là không đúng nhưng mà...

Sư phụ, từ mấy tháng trước cô gái kia đã bắt đầu mạo danh sư phụ, ngay lần đầu tiên đã bị con bóc mẽ rồi...” Tôn Thước Nhiễm thở dài, bắt đầu giải thích với Lâm Yên.

Đúng lúc ấy, hai người đang nấp ở ngoài cửa lại sững sờ tại chỗ.