Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 520: Nói cho tôi biết, người này là sư phụ của cậu thật sao?




Bùi Vũ Đường thở dài não nề.

Thôi toang rồi, lần này có muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi.

“Ba, giờ chúng ta phải làm thế nào đây?” Bùi Vũ Đường rầu rĩ nói với Lâm Yên.

Thế nhưng trên gương mặt của Lâm Yên vẫn treo một nụ cười thản nhiên, không hề hoảng loạn một chút nào.

“Sợ cái gì, đi gặp Tôn Thước Nhiễm thôi.” Lâm Yên nói.

Bùi Vũ Đường: “Ba, con có cảm giác...

tối nay con sẽ bị ba chôn chết...” Bùi Vũ Đường vẫn còn đang lải nhải thương xót cho số phận mình thì Lâm Yên đã bước về phía trước, nên chỉ có thể theo sau.

Đêm đã khuya, trong trang viên hơi mờ tối cho nên Tôn Thước Nhiễm chỉ thấy một bóng đen đi tới, chứ không thấy rõ gương mặt người nọ.

“Là người này sao?” Tôn Thước Nhiễm hỏi.

“Đúng thế, chính người này đã liên tục quấy rối đồng thời khiêu khích cô Yeva.” Nữ đội trưởng của K1 gật đầu, đáp.

“Ha ha, cậu Tôn Thước Nhiễm, với thân phận của cậu và cô Yeva thì hoàn toàn không cần để ý loại người như thế này, hoàn toàn có thể gọi nhân viên an ninh tới đuổi họ đi.” “Tôi thấy chắc là do cô Lâm Yên có hiểu lầm gì đó với cô Yeva, không nhất thiết phải gọi tới an ninh.” Thần Z nhíu mày, nói.

“Cậu Tổn Thước Nhiễm, cô Yeva, thật xin lỗi, xin đừng trách chị tôi, nếu muốn trách thì...

cứ trách tôi là được! Chuyện này tôi sẽ gánh chịu thay chị ấy...” Lâm Thư Nhã bước lên.

“Thư Nhã, chuyện này không liên quan gì đến em cả.

Em đối với Lâm Yên thể nào mọi người đều thấy, nhưng cô ta thật sự quá đáng, cần phải để cô ta chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của mình.” Vệ Từ Phong nhìn Lâm Thư Nhã, nói.

“Thư Nhã, anh đã nói với em từ lâu rồi, Lâm Yên là loại người ác độc, bụng dạ khó lường, sớm muộn gì em cũng bị cô ta hại chết!” Hàn Dật Hiên kéo Lâm Thư Nhã về bên cạnh mình.

“Vở kịch này đúng là không tệ.”

Gương mặt mỉm cười của Lâm Yên xuất hiện trước mắt mọi người.

“Tôn Thước Nhiễm, cậu...

cảm thấy thế nào?” Lâm Yên nhếch khóe miệng lên tạo thành một nụ cười không rõ ý, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Tôn Thước Nhiễm.

“Rốt cuộc cô ta từ đầu chui ra thế? Cậu Tôn Thước Nhiễm là người có thân phận thế nào chứ? Đầu tiên là khiêu khích cô Yeva, bây giờ lại còn dám ăn nói như vậy với cậu Tôn Thước Nhiễm?” Một đội trưởng nào đó nói với thái độ vô cùng khó chịu.

“Lâm Yên, cô đúng là đang tự đào huyệt chôn mình.Vệ Từ Phong lạnh lùng nhìn Lâm Yên, vẻ chán ghét trong mắt không hề che giấu.

Thế nhưng, Lâm Yên hoàn toàn không để đám người Về Từ Phong vào mắt, đôi mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía Tôn Thước Nhiễm.

Lúc này, trên mặt Tổn Thước Nhiễm là vẻ bàng hoàng khó tin.

Sao cậu ta có thể không biết người đứng trước mắt mình lúc này là ai chứ? Cả người Tôn Thước Nhiễm bắt đầu run lên.

“Cô còn không mau cút đi, chẳng lẽ muốn đợi nhân viên an ninh lôi cổ cô đi sao?” Nữ đội trưởng của K1 lạnh giọng quát.

“Câm cái mồm thổi của cô lại cho tôi!” Đột nhiên Tôn Thước Nhiễm quay ngoắt sang nữ đội trưởng của K1 rồi gầm lên.

“Hả?” Nữ đội trưởng của K1 chẳng hiểu ra sao, Tôn Thước Nhiễm đang nói với cô ta đúng không? “Ổ? Tôn Thước Nhiễm, cậu nói cho tôi nghe xem, cô gái này có phải là sư phụ Yeva của cậu thật không?” Lâm Yên nhìn Tôn Thước Nhiễm, cười khẽ, hỏi.