Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 471: Cô lại “tái phát” rồi!




Lúc Lâm Yên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường.

Có lẽ do vừa mới tỉnh ngủ cho nên cô hơi mơ màng, sau khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra tối qua thì lập tức bật dậy.

Xong rồi! Tối hôm qua cô lại “tái phát” rồi! Cô không làm chuyện kỳ quái gì đó chứ? Lâm Yên hoảng hốt bò dậy, đầu tiên là quét mắt xem xét căn phòng của mình xem xem có phát hiện đầu mối gì hay không.

Mọi thứ trong phòng vẫn y như vậy...

Trừ việc...

Toàn bộ đồ ăn vặt của cô đã biến mất sạch sẽ Chỉ còn lại một đống vỏ...

Lâm Yên hoàn toàn khiếp sợ.

Rõ ràng đêm qua cô chưa ăn được bao nhiêu mà sao bây giờ đã hết sạch cả rồi? Chết tiệt, cái đống đó...

chẳng lẽ đều nằm hết trong bụng của cô rồi? Má nó! Muốn cô béo chết sao! Chuyện gì thế này? Lần này không dẫn lửa đốt người, nhưng lại biến thành một kẻ ăn uống vô độ? Lâm Yên kiểm tra đi kiểm tra lại vài lần, đồ ăn vặt của cô thật sự đã bị ăn hết sạch.

Bùi Duật Thành và Bùi Nam Nhứ sẽ không tùy tiện vào phòng của cô, lại càng không thể lén lút ăn trộn đồ ăn vặt của cô.

Cho nên chỉ có một khả năng, đó là chính cô đã ăn hết đồng đồ ăn vặt này.

Chỉ cần nghĩ tới việc phải tập luyện cường độ cao để tiêu hết đống calo “trời cho” này, Lâm Yên lại muốn tan vỡ.

Đúng rồi, còn Bùi Duật Thành...

Trọng điểm là Bùi Duật Thành có bị cô làm gì hay không? Lâm Yên lặng lẽ ra khỏi phòng, tính đi điều tra.

Ai ngờ cô vừa mới bước ra khỏi phòng thì nghe thấy một tiếng “két”.

Cánh cửa phòng ngủ bên cạnh được đẩy ra, Bùi Duật Thành xuất hiện.

“Hì hì, ngài...

ngài Bùi ạ, chào buổi sáng...” Lâm Yên đang ngó dáo dác lập tức đứng thẳng người, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

“Chào buổi sáng, cô Lâm.” Bùi Duật Thành mỉm cười.

Lâm Yên chăm chú quan sát sắc mặt của anh, nhận thấy không có chỗ nào khác thường.

Chắc không phải là không có gì xảy ra đấy chứ? Sau khi trù trừ một lúc, Lâm Yên dè dặt hỏi: “Ngài Bùi...

đêm qua...

có xảy ra chuyện gì đó đặc biệt không?” Ánh mắt điềm nhiên của Bùi Duật Thành nhìn thoáng qua Lâm Yên, anh đáp: “Chuyện cô Lâm muốn nói tới là chuyện gì thế?” Lâm Yên gãi đầu gãi tai: “Hả? Không có gì cả! Không có gì cả...

tôi chỉ là...

tiện...

tiện mồm thì hỏi xem...

tối qua tôi có làm chuyện gì kỳ quái không thôi mà?” “Không có.” Bùi Duật Thành trả lời.

Lâm Yên nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng đúng lúc này Bùi Duật Thành lại nói tiếp: “Ngoại trừ...” “Ngoại trừ? Ngoại trừ cái gì?” Lâm Yên lập tức căng thẳng.

Bùi Duật Thành: “Cô Lâm không nhớ gì sao?” Lâm Yên kinh hãi: “Nhớ cái gì?” Bùi Duật Thành: “Nửa đêm hôm qua cô có gửi cho tôi một tin nhắn.” “Cái gì cơ?” Dây thần kinh Lâm Yên căng như dây đàn, nhanh chóng móc di động ra.

Đệt! Cô biết ngay mà! Lần này lại dẫn lửa đốt người nữa rồi! Hơn nửa đêm cô còn gửi tin nhắn gì cho người ta nữa chứ! Lâm Yên lật đật mở phần tin nhắn ra, lập tức nhìn thấy tin nhắn cô gửi cho Bùi Duật Thành đêm qua.

Nội dung là Ngài Bùi, cuối tuần này ngài có rảnh không? Người ta muốn đi hẹn hò với ngài nha -

Lâm Yên: “...”