Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 392: Tôi với người anh nào của cậu cơ?




“Ba, không thể không nói, lần này ba nổi rồi đó!” Bùi Vũ Đường nhìn chằm chằm Lâm Yên nói, “Thông báo này chưa đăng được bao lâu mà đã hơn trăm nghìn bình luận, sáu mươi nghìn lượt chia sẻ...

Ba sắp đuổi kịp những nghệ sĩ hàng đầu rồi đó.” Không thể không nói, có thể bị cả giới giải trí anti cũng là một loại tài năng.

Chỉ vì có sự tồn tại của Lâm Yên cho nên tình hình trên mạng hiện tại có thể nói là rất “hòa bình”.

Chỉ cần anh anti Lâm Yên thì anh chính là huynh đệ tỷ muội của tôi, chúng ta là người một nhà.

“Tôi không mù, đã xem lâu rồi, cảm ơn!” Lâm Yên hết nói nổi.

Bùi Vũ Đường cười hì hì, tỏ vẻ thần bí nói: “Còn một tin nữa chắc chắn chị không biết.” “Tin tức gì mà tôi không biết?” Lâm Yên hỏi.

“Nghe nói nội bộ đoàn làm phim 'Kỳ phùng địch thủ sắp đánh nhau đến nơi rồi, tất cả chỉ vì chuyện bỏ hay không bỏ các cảnh diễn của chị.

Cuối cùng, một mình Khương Nhất Minh đứng ra tuyên bố nhận toàn bộ trách nhiệm nên mới có thể cản lại việc cắt bỏ và chiếu phim đúng như kế hoạch!” Bùi Vũ Đường hết sức kích động nói, “Ấy, không ngờ trong đoàn làm phim cũng có một người có mắt nhìn.

Nếu như bọn họ biết được người mà bọn họ muốn đá đi chính là vợ của nhà đầu tư thì không biết vẻ mặt bọn họ sẽ thế nào nhỉ? Chậc chậc...” Vốn dĩ Lâm Yên nghĩ chỉ cần làm tốt việc của mình là được, không cần quá quan tâm tới những chuyện sau đó, thế nhưng lúc này nghe Bùi Vũ Đường nói Khương Nhất Minh bảo vệ cô như vậy cũng khó tránh khỏi có chút cảm động.

Hy vọng đến lúc đó cô không làm đạo diễn Khương thất vọng.

“Đúng rồi, mấy ngày nay ba ở chung với anh trai con thế nào?” Bùi Vũ Đường nhịn mấy ngày cuối cùng cũng không nhịn được, hóng hớt hỏi.

Lâm Yên vừa nghĩ đến chuyện mình tự chui đầu vào rọ có một phần nguyên nhân là do Bùi Vũ Đường tẩy não thì lập tức nổi giận.

Chẳng phải nói là sức khỏe suy yếu, đụng phát là ngã cơ mà? Rõ ràng là giá trị vũ lực MAX! Lại còn biết đọc suy nghĩ...

Thế này mà gọi là yếu ớt? Cô đúng là đã tự dâng mình vào ổ sói mà! Lâm Yên “thản nhiên” liếc Bùi Vũ Đường, như cười như không lên tiếng: “À, ở chung thế nào ấy hả? Cậu đang hỏi là tôi với...

người anh nào của cậu cơ?”

Bùi Vũ Đường nghe xong liền ngẩn người, sau đó sợ đến mức hồn phi phách tán, nói: “Chị...

chị dâu cả!!! Chị đừng hồ đồ! Ngàn vạn lần đừng có xằng bậy! Bình tĩnh! Chắc không phải chị với anh hai của em...” Lâm Yên “hừ” một tiếng, tức giận chất vấn: “Xằng bậy cái đầu cậu! Tôi còn chưa hỏi tội cậu đâu đấy! Không phải cậu nói với tôi là sức khỏe anh trai của cậu rất kém sao? Đến đi đứng cũng khó khăn! Kết quả, cậu có biết ngay tối hôm đầu tiên tôi tới đây đã xảy ra chuyện gì không hả?” Bùi Vũ Đường mở to hai tròng mắt, chớp chớp mắt hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Anh cả em đã làm gì chị?”

Lâm Yên: “...”

Vẻ mặt đầy mong chờ của thằng nhóc thổi này là có ý gì? “Anh cả của cậu đánh tôi một trận, suýt chút nữa là cho cái mạng nhỏ của tôi bay màu luôn đấy cậu có biết không?” Lâm Yên cả giận nói.

“Đánh...

đánh chị...” Bùi Vũ Đường sự ngây người, “Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ ở chung một phòng mà hai người...

hai người không thể làm chuyện gì đó có ý nghĩa hơn sao? Thế mà lại...

đánh nhau?”

Lâm Yên: “...”