Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 385: Giao lưu tình cảm




Tiếng động có lớn một chút thì cũng hiểu được, hoàn toàn hiểu được.

Nhị thiếu đừng có quấy rầy hai người họ!” Bùi Nam Nhứ nghe xong có chút câm nín, tiếng động lớn như vậy mà là đang giao lưu tình cảm?

Lúc này, trong phòng ngủ.

Bùi Duật Thành chậm rãi bước tới bên giường như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lâm Yên thì đang bụm miệng nấp dưới bàn, không dám thở mạnh.

May mắn vừa rồi cố tránh nhanh, bằng không với cú đá vừa rồi của Bùi Duật Thành chẳng phải đá chết cô rồi sao? Hơn nữa cô cũng không ngờ được thân thủ của Bùi Duật Thành lại đáng sợ như vậy.

Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ tiếp thì đã thấy một đôi mắt u ám đang chăm chú nhìn mình.

Vốn dĩ cô đang trốn dưới bàn làm việc, không ngờ Bùi Duật Thành - nhìn qua thì có vẻ không tỉnh táo nhưng phản ứng lại cực kì nhạy bén, ngay lập tức phát hiện ra cô.

“Ngài Bùi...”

Lâm Yến còn chưa kịp nói hết câu thì cái bàn làm việc bằng gỗ đã bị Bùi Duật Thành hất bay lên, tiếp đó là vươn tay về phía Lâm Yến.

“Chết tiệt!!!” Lâm Yên nghiến răng, mặc dù cô không biết có chuyện gì đang xảy ra những hiển nhiên là lúc này Bùi Duật Thành không được bình thường.

Cô không có thời gian do dự nữa, bèn dứt khoát thẳng tay đánh một quyền về phía Bùi Duật Thành, thầm mong có thể ép anh lui lại để cô có thể tìm được một lối thoát.

Còn nữa, cái đám đần độn bên ngoài chẳng lẽ không nghe được động tĩnh trong phòng sao? Ngay cả cái bóng cũng không có! Bụp!!! Lâm Yên đánh ra một quyền nhưng gần như trong nháy mắt đã bị Bùi Duật Thành tóm gọn.

Bàn tay của Bùi Duật Thành giống như một ngọn núi lớn, mặc kệ Lâm Yến làm thế nào cũng không thể thoát ra được.

Xong đời! Cô chết chắc rồi!

Nhưng mà...

Khi Lâm Yên cho rằng mình chết chắc rồi thì cô lại cảm nhận được khi Bùi Duật Thành tiếp xúc với tay của cô thì sức mạnh đáng sợ của anh đột nhiên thu lại một chút.

Ánh mắt lạnh như băng tựa hồ cũng có chút nhiệt độ trở lại...

Lâm Yên thử cử động bàn tay đang bị nắm lấy của mình, thăm dò gọi một tiếng: “Ngài Bùi?” Bùi Duật Thành nhẹ nhàng nắn bóp tay cô, sát khí trên người nhanh chóng rút đi như nước biển hạ thủy triều.

Lâm Yên vui mừng nhận ra cuối cùng Bùi Duật Thành đã tỉnh lại, thậm chí ngay cả tiếng kêu cảnh báo của chiếc đồng hồ cũng chẳng biết tắt từ khi nào, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Lúc này trong đầu Lâm Yên đột nhiên vang lên câu nói của người thanh niên có cài bông hoa Uất Kim Hương trước ngực vừa nãy.

Lẽ nào...

sức ảnh hưởng của cô đối với Bùi Duật Thành thật sự lớn như vậy sao? Có thể ảnh hưởng tâm trạng, cũng có thể trị bệnh cứu người? Chuyện này thật quá khó tin rồi...

Lâm Yên bỗng nhớ lại những lần tiếp xúc với Bùi Duật Thành trước đây thì có vẻ như sự thật đúng là vậy...

“Ngài Bùi! Là tôi! Là tôi! Ngài...

có phải ngài nằm mơ thấy ác mộng không?” Lâm Yên cố gắng dùng giọng nói thật dịu dàng để nói chuyện.

Bùi Duật Thành nhìn cô gái đang lúng túng đứng trước mặt mình.

“Cô Lâm”.

“Đúng...

là tôi là tôi...” Lâm Yên nghe Bùi Duật Thành gọi được tên mình thì thở phào ra một hơi.

Bùi Duật Thành thả tay của cô ra, niết mi tâm, hỏi: “Có chuyện vậy?”.

“À...

khụ...

chuyện là..Lâm Yên hơi nhức đầu, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Chẳng lẽ nói là đêm nay bên ngoài binh đổ tướng loạn, cô bị ép chạy đến xem anh đã chết chưa, cuối cùng lại thành đánh nhau một trận? Hơn nữa với tình trạng này của Bùi Duật Thành thì cô không dám xác định anh đã hoàn toàn bình tĩnh hay chưa...

Thế là, Lâm Yên bèn nói: “Ngài Bùi, không phải ngài nói...

nếu như...

nếu như đêm tôi sợ ngủ một mình thì có thể tới tìm ngài sao?” Lâm Yên ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn anh rồi nói, “Người ta sợ..”