Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 384: Cuộc tình này thật sự quá đòi mạng!




Áp lực mãnh liệt ập tới trong nháy mắt khiến Lâm Yến tê dại hết cả da đầu.

Đôi chân cô như mọc rễ chết đứng tại chỗ, không dám bước tới dù chỉ nửa bước.

Mà cũng trong khoảnh khắc ấy, chiếc đồng hồ cảnh báo giống như bị cái gì đó kích thích mà kêu càng dồn dập hơn.

Âm thanh kia thật sự khiến người ta rợn cả người.

Nó giống như điềm báo của một mối nguy hiểm vô cùng đáng sợ đang kéo đến.

Tận sâu trong não bộ của Lâm Yên đột nhiên dâng lên một cảnh báo, kêu cô phải bỏ chạy, phải thoát khỏi người đàn ông trước mắt, phải tránh xa mối nguy hiểm trước mắt...

Thế nhưng ngay khoảnh khắc suy nghĩ ấy dâng lên thì ánh mắt của Bùi Duật Thành lại càng trở nên đáng sợ hơn.

Lâm Yên cố gắng tự trấn định để bản thân bình tĩnh lại.

Tình huống của Bùi Duật Thành hiện tại giống như anh vừa gặp ác mộng lại bị cô đánh thức đột ngột nên chưa nhận ra cô mà thôi.

Cho nên cô phải bình tĩnh, bình tĩnh!

Không phải sợ...

Lâm Yên mơ hồ cảm thấy thái độ sợ hãi của cô sẽ khiến đối phương bị kích thích hơn nên bèn cố gắng nhớ lại những hành động dịu dàng của anh đối với cô từ trước tới giờ.

Nhớ đến một câu “luyến tiếc”, lại một câu “muốn thưởng cái gì”, nhớ anh từng nói với cô trên đường đua cô rất đẹp”...

Lâm Yên nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân không chạy trốn mà đứng nguyên tại chỗ, rồi lấy hết can đảm lên tiếng: “Ngài Bùi...” Trong căn phòng chỉ toàn tiếng cảnh báo đáng sợ, một tiếng “ngài Bùi” nhẹ nhàng của cô giống như một tia sáng yếu ớt chiếu vào vùng đầm lầy tăm tối.

Ánh mắt lạnh bằng của Bùi Duật Thành khẽ dao động, dường như anh đã lấy lại được sự tỉnh táo.

Đôi mắt đáng sợ dần dần lấy lại được tiêu cự bình thường và nhìn vào cô gái trước mặt...

“Ngài Bùi, ngài cảm thấy thế nào rồi? Ngài không sao chứ?” Lâm Yên nhìn anh từ từ ngồi dậy liền nhăn mày hỏi.

Nhưng mà cô lại không đợi được câu trả lời của anh.

Bùi Duật Thành gần như biến thành một con dã thú không chút tình cảm và lý trí, chỉ trong nháy mắt anh đã xuất hiện ngay bên cạnh Lâm Yên.

Hai người nhìn nhau.

Đôi mắt của Bùi Duật Thành giống như một biển sao mênh mông khiến người ta say đắm.

Nhưng hiện tại Lâm Yên không rảnh rỗi để thưởng thức đôi mắt của Bùi Duật Thành, bởi vì từ trong đôi mắt ấy đang tản ra hơi lạnh khiến người ta không thể hô hấp.

Đối diện đôi mắt này, Lâm Yên chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức.

“Ngài Bùi...

ngài có khỏe không?” Lâm Yên nhìn Bùi Duật Thành, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Lâm Yến vừa nói xong, Bùi Duật Thành đột nhiên vươn tay ra, đột ngột nắm lấy cánh tay phải của cô.

Lực nắm của Bùi Duật Thành mạnh đến nỗi khiến trán Lâm Yên chảy ra mồ hôi lạnh.

Người này muốn kéo đứt cánh tay của cô hay sao? Mối tình này thật sự...

quá đòi mạng rồi!

“Bùi...”

Lâm Yên còn chưa kịp nói hết thì sự lạnh giá trong mắt Bùi Duật Thành càng thêm nồng đậm hơn.

Ầm!!!

Đám người bên ngoài phòng đột nhiên nghe được một âm thanh cực lớn truyền ra.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Bùi Nam Nhứ biến sắc, định xông vào..

Nhưng mà anh ta còn chưa kịp đi lên thì đã bị Tần Hoan kéo lại: “Nhị thiểu! Từ từ đã!”