Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 381: Mặc dù đang ở bên nhau




Cho dù Bùi Nam Nhứ có là em trai ruột của Bùi Duật Thành thì anh ta cũng không thể quyết định một chuyện lớn như vậy.

Tần Hoan nói: “Tôi cảm thấy nếu có thể không dùng thì đừng dùng.

Lần trước Lão đại tiêm thuốc ức chế xong chẳng phải bị giày vò gần chết...” Giáo sư Đàm bất mãn nhìn Tần Hoan một cái, sau đó nghiêm túc nhìn Bùi Nam Nhứ nói: “Nhị thiếu, mời cậu mở cửa dẫn chúng tôi vào.

Đại thiếu gia cần phải được tiêm thuốc ức chế ngay lập tức, cho dù có tác dụng phụ cũng tốt hơn là mất mạng.

Tình hình của Đại thiếu gia bây giờ kéo dài thêm phút nào sẽ nguy hiểm thêm phút ấy.

Chủ tịch Bùi từng chỉ thị cho chúng tôi, nếu gặp tình huống như thế này thì bằng mọi cách phải tiêm thuốc vào cho Đại thiểu gia.

Còn về phần cô gái kia, cùng lắm chỉ có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của ngài Bùi, tạm thời trì hoãn bệnh tình mà thôi, sao có thể thay thế được thuốc ức chế?” Nghe giáo sư Đàm nói vậy, tinh thần của Bùi Nam Nhứ cũng bị lay động: “Vậy...

tác dụng phụ của loại thuốc ức chế mới này là gì?” Giáo sư Đàm đáp: “Trước mắt thì tác dụng phụ của loại thuốc này không khác những loại thuốc lúc trước là mấy, có khả năng ảnh hưởng đến cơ chế miễn dịch của cơ thể và có thể sẽ khiến cơ thể bị thối rữa ở một mức nhất định nào đó.

Thế nhưng bệnh tình của Đại thiếu gia lúc này quá nguy cấp, chúng tôi chưa kịp làm xong thí nghiệm kiểm tra và đo lường cuối cùng, cho nên...

những tác dụng phụ khác chúng tôi tạm thời không thể dự đoán trước được.” “Cái gì?” Nghe giáo sư Đàm nói xong, sắc mặt Bùi Nam Nhứ đã kém lại càng thêm kém.

Chỉ riêng tổn thương đến cơ chế miễn dịch của cơ thể đã đủ nghiêm trọng rồi, mà lại còn có khả năng xảy ra nhiều những tình huống nghiêm trọng khác không thể dự đoán! Nhưng...

giáo sư Đàm cũng đã nói, trong tình huống này thì giữ mạng quan trọng hơn.

Lúc này, Tần Hoan đột nhiên lên tiếng: “Ông Đàm, ông đừng trách tôi nói thẳng.

Vấn đề là những loại thuốc mà các ống nghiên cứu ra từ trước đến nay chẳng thấy có tác dụng gì nhiều! Đồng hồ theo dõi của anh Duật chẳng phải cứ được dăm ba hôm lại kêu lại à? Về cơ bản nó cũng chỉ mang tính trì hoãn tạm thời chứ không ức chế được bao lâu.

Hơn nữa, quá nhiều tác dụng phụ, anh Duật sẽ bị mấy loại thuốc này giày vò đến chết...”

Giáo sư Đàm nghe Tân Hoan nói vậy thì tức đến dựng thẳng cả ria mép: “Cái thằng nhóc như cậu thì biết cái gì? Cậu có biết những loại thuốc ức chế này tốn bao nhiêu tâm huyết của chúng tôi hay không? Tôi dám nói rằng, ngoại trừ đội ngũ phòng thí nghiệm của tôi ra thì tuyệt đối không có người thứ hai có thể nghiên cứu ra.

Nếu không phải nhờ tôi thì Đại thiếu gia đã không thể chống đỡ được lâu như vậy!”

Tần Hoan sờ sờ mũi, nói nhỏ: “Tôi chỉ nói thật thôi, ông xem ông đi, còn tức giận nữa.

Mấy thứ đồ chơi của ông vốn chẳng bằng thuốc ức chế có tên Lâm Yên, hoàn toàn tự nhiên lại không có tác dụng phụ..” Giáo sư Đàm: “Thằng nhóc con! Nếu cậu đã nói cô ta có tác dụng hơn cả thuốc của tôi chế tạo ra, vậy thì hiện giờ chẳng phải cô ta đang ở bên cạnh Đại thiếu gia à? Vậy tại sao Đại thiếu gia vẫn phát bệnh?” Tần Hoan sờ cằm, nói: “Ừm, mặc dù đang ở cạnh nhưng mà...” Anh ta vừa nói vừa nhìn Bùi Nam Nhứ, “Nhị thiếu, cô ấy ngủ chung với anh Duật à?”