Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 380: “thuốc ức chế” lại mất tác dụng:




Sao có thể: Rõ ràng là Lâm Yên đang ở cùng anh ấy cơ mà! Bùi Nam Nhứ biết có Lâm Yên ở cùng thì tình trạng của Bùi Duật Thành sẽ được khống chế nên mới an tâm rời đi, không ngờ lại nhận được tin như vậy.

Hiện tại, anh chỉ có thể nhanh chóng quay về giữa nửa đêm.

Trên đường đi, anh có gọi điện cho Lâm Yến nhưng có lẽ là Lâm Yên đang ngủ nên không bắt máy.

Khi Bùi Nam Nhứ về đến nơi thì ngoại trừ một dàn giáo sư ra thì Tần Hoan và Tinh Trầm cũng có mặt.

“Có chuyện gì vậy?” Bùi Nam Nhứ thở hồng hộc nói.

Tần Hoan cũng không rõ tình hình: “Không biết, rõ ràng đã ổn định tròn một ngày một đêm.

Chúng tôi còn tưởng tình hình bắt đầu chuyển biến tốt, ai dè lại bắt đầu không ổn định.

Hơn nữa lần không ổn định này còn kéo dài, đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.” “Tôi nói này Nhị thiểu, tại sao anh lại không ở bên cạnh anh ấy chứ? Tình huống của anh ấy bây giờ sao có thể ở một mình?” Tần Hoan trách cứ Bùi Nam Nhứ.

Sắc mặt Bùi Nam Nhứ đầy lo lắng, anh nói: “Có cô Lâm ở đó nên tôi mới cho là sẽ không có vấn đề gì xảy ra.” Tần Hoan nghe vậy lập tức sửng sốt: “Cô Lâm? Anh nói Lâm Yên? Đêm nay cô ấy ngủ lại ở chỗ anh Duật?” Bùi Nam Nhứ: “Hiện tại thì đang ở cùng với nhau.” Tần Hoan lập tức lộ ra vẻ mặt hí hứng không khác gì Bùi Vũ Đường: “Không những quay lại mà còn ở chung? Thật hay giả vậy? Như vậy chẳng phải là quá tốt rồi sao...

Nhưng mà, có Lâm Yên bên cạnh thì đáng nhẽ anh Duật phải không có vấn đề mới đúng...

Chuyện này là sao? Thuốc ức chế này không có hiệu quả nữa?” (*) Do nhóm dịch nhầm lẫn nên dịch nhầm “thuốc ức chế” thành “thuốc an thần”.

Thuốc ức chế trung ương, hay là thuốc ức chế, là một loại thuốc làm giảm mức độ truyền dẫn thần kinh, từ đó có thể làm giảm hoặc giảm kích thích hoặc kích thích, trong các khu vực khác nhau của não.

Còn thuốc an thần chỉ là loại thuốc dùng để trấn an tinh thần.

Bùi Nam Nhứ lắc đầu: “Tôi vừa mới về, cũng không biết tình huống ra sao.

Điện thoại của Lâm Yên không liên lạc được.”

Lúc Bùi Duật Thành phát bệnh, ngoại trừ Lâm Yên ra thì không một ai có thể tới gần, bởi vì bất cứ lúc nào anh cũng có thể mất không chế.

Hơn nữa, sự hiện diện của những người khác còn có khả năng càng kích thích đến tâm tình của anh hơn.

Cho nên trong khoảng thời gian này, dưới tình huống không xác định được rõ tình hình thì bọn họ cũng không dám tùy tiện chạy vào.

Tinh Trầm vừa nghe vừa khó hiểu cắn keo trong miệng.

Lúc này, một vị bác sĩ cầm một thiết bị màu đen có kích thước bằng một chiếc di động và xách theo một cái rương gỉ sét, trầm giọng nói: “Tình huống này quá nguy hiểm, phải lập tức tiêm thuốc ức chế cho Đại thiếu gia ngay!” Bùi Nam Nhứ nhìn cái rương ông ta đang cầm, chân mày lập tức nhíu lại: “Giáo sư Đàm, chẳng phải mọi người nói tác dụng phụ của loại thuốc mới điều chế này rất lớn sao?” Tần Hoàn cũng tiếp lời: “Đúng vậy, sức khỏe của anh Duật đã rất yếu rồi, dùng loại thuốc này thì làm sao mà anh ấy chịu được?” Tinh Trầm nói: “Theo lý thuyết thì không nên, chỉ cần có cô Lâm thì anh Duật sẽ không rơi vào tình trạng mất khống chế.

Xưa nay chưa bao giờ có ngoại lệ, trừ khi...” Bùi Nam Nhứ biết Tinh Trầm có ý gì bèn lên tiếng giải thích: “Khoảng thời gian này quan hệ giữa hai người họ vẫn rất tốt.

Trước khi tôi đi anh cả còn nấu cơm cho cô Lâm.” Nghe Bùi Nam Nhứ nói xong, mặt Tần Hoan trắng bệch: “Anh Duật nấu cơm cho Lâm Yên!!! Tại sao anh lại để anh ấy nấu cơm cho Lâm Yên ăn chứ? Thôi xong rồi xong rồi...

Nhất định là cô ấy ăn xong cơm anh Duật làm liền đòi chia tay rồi!”