Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 304: Không hổ là thần tượng của cô




Không hổ là quốc bảo ảnh để...

Diễn xuất quá lợi hại!!! Rõ ràng bình thường là một người dịu dàng ấm áp như nước, vậy mà lúc này lại chẳng còn chút bóng dáng nào của con người dịu dàng ấm áp ấy.

Không hổ là thần tượng của cô! Lâm Yên vội vàng kéo mình ra khỏi trạng thái của một fan hâm mộ để tiến vào trạng thái diễn.

Lâm Phiên Nhược coi như không thấy ánh mắt không có thiện cảm của Trần Kính mà đi thẳng tới chiếc ghế bên cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống.

Trần Kính nheo mắt nhìn tử địch trên chốn thương trường của mình, ánh mắt khẽ lóe lên: “Lâm tổng đại giá quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa.” Lúc này nhìn Trần Kính có vẻ như thản nhiên, thế nhưng áp lực dồn nén khắp không gian khiến tất cả các nhân viên xung quanh đều cảm thấy nặng nề, chứ chẳng cần nói đến Lâm Yên ngồi ngay bên cạnh.

Toàn bộ sự chú ý của Lâm Yên lúc này đều tập trung chống đỡ cảm giác áp lực nặng nề trước mắt, cô gồng mình đọc thoại: “Trần tổng, mới chỉ một chút gió nhẹ đìu hiu này mà đã không gượng dậy nổi rồi sao?” Cách đó không xa, Khương Nhất Minh nhìn chằm chằm vào camera, sắc mặt dần thay đổi.

Cảm giác không đúng...

Tuy biểu cảm và lời thoại đều khớp, thế nhưng...

khí thế của Lâm Yên đã hoàn toàn bị khí thế của Bùi Nam Nhứ đè bẹp.

Thế này...

không giống với tưởng tượng của ông.

Lúc này, tuy sắc mặt của Bùi Nam Nhứ tái nhợt và mặc đồ bệnh nhân, hoàn toàn không có sự uy nghiêm trước kia, thế nhưng chỉ một ánh mắt đơn giản vậy mà vẫn có thể khiến người ta cảm thấy anh vẫn là Trần Kính không bao giờ biết gục ngã.

Vẻ mặt anh khi nhìn Lâm Yên giống như đang nhìn một tên hề chỉ biết bỏ đá xuống giếng.

Rồng có rơi vào nơi nước cạn thì rồng vẫn là rồng.

Lâm Yên cũng bị diễn xuất của Bùi Nam Nhứ làm cho rung động.

Lâm Yên: “Hợp tác với tôi, đây là lựa chọn duy nhất của anh...” Khương Nhất Minh nhìn đến đây lập tức lắc đầu, hô: “Cắt! Dừng lại! Cảnh này không được, quay lại!” Lâm Yên nghe vậy liền thở hắt ra một hơi, chính cô cũng biết rõ, sợ là cảnh này cô không diễn được.

Khương Nhất Minh nhìn về phía Lâm Yên bằng ánh mắt phức tạp, sau đó bước tới bên cạnh cô: “Lâm Yên, cô sao thế? Có phải trạng thái của cô hôm nay không được tốt?” Bùi Nam Nhứ nói: “Thật ra vừa rồi cô Lâm diễn cũng không tệ.” Khương Nhất Minh cũng gật đầu, nói: “Tôi không nói là vừa rồi Lâm Yên diễn không tốt, trái lại đối với một diễn viên không chuyên mà diễn được như vậy đã là quá tốt rồi thế nhưng kỳ vọng của tôi đối với cô ấy không chỉ ở mức này.” “Lâm Yên, cô hoàn toàn có thể làm tốt hơn, hiểu không?” Khương Nhất Minh tiếp tục nói.

Lâm Yên nghe vậy thì không biết nên trả lời thế nào.

Rốt cuộc lúc cô mất ý thức đã diễn thế nào? Thật sự diễn tốt đến thế sao? Bùi Nam Nhứ tốt tính nói: “Không sao cả, chúng ta có thể thử thêm vài lần.” Khương Nhất Minh giảng giải phân tích nhân vật với Lâm Yên: “Thật ra lời thoại của cảnh diễn này không quan trọng lắm, quan trọng là ở khí thế của cô! Phải biết rằng trong cốt truyện, Lâm Nhược Phiên là đối thủ duy nhất của Trần Kính! Khi thể của cô ấy có thể bị khí thế của Trần Kính lấn áp sao?” “Tôi có thể bảo Nam Nhứ thu lại khí thế một chút để phối hợp với cô, thế nhưng nếu như vậy sẽ khiến bộ phim này hỏng hết! Cho nên cách duy nhất là cô phải theo kịp tiết tấu Nam Nhứ!” “Ví dụ như câu thoại đầu tiên của cô, trạng thái đã không đúng rồi, nhìn cô lúc đó trông hả hê như nhìn thấy người khác gặp họa ấy! Câu thoại thứ hai thì bị khí thế của Nam Nhứ đè bẹp! Như vậy mà cô muốn khán giả tin rằng chỉ bằng một ánh mắt, một câu nói của cô là có thể khiến Trần Kính đồng ý hợp tác?”