Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 285: Vụ làm ăn lớn




Trong lúc ZH1 chuẩn bị xe, một người đàn ông trung niên mặc âu phục không biết từ đầu xuất hiện cũng bước chân vào nơi thi đấu.

Trong ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, ông ta đi tới bên cạnh chiếc xe màu bạc, gõ lên cửa kính xe.

Lâm Yên hạ kính xuống, nhìn gương mặt trung niên đang mỉm cười với mình.

“Cô gái, xin chào.” Người đàn ông trung niên nói.

“Ông là?” Lâm Yên hỏi.

“Là thế này, cô có thể cho tôi ngồi bên cạnh ghế phó lại được không, tôi muốn tâm sự với cô chút chuyện.” Người đàn ông trung niên giải thích.

Lâm Yên mở cửa xe để ông ta ngồi vào ghế phó lái.

“Chào cô, tôi tên là Martin.” Người đàn ông lịch sự nói.

“Lâm Yên.” “Cô Lâm, rất vui được gặp cô.” Ông ta gật đầu đáp lại.

“Ngài Martin, xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì? Tôi còn đang bận tham gia thi đấu.” Lâm Yên nhìn ông ta với gương mặt khó hiểu.

“Ha ha cô Lâm cứ đùa, cuộc đua này với cô đâu quan trọng! Nếu cô Lâm là người trong giới đua xe thì chắc biết nước ngoài sắp tổ chức quay một bộ phim điện ảnh đầu tư lớn về đề tài đua xe.” Martin cười nói.

“Bộ phim lấy hình tượng của Lãng Mãng sao?” Lâm Yên suy nghĩ, cô đã nghe qua về chuyện này.

“Không sai.” Martin gật đầu, “Thật không dám giấu giếm cô, tôi thấy ngoại hình và dáng người của cô rất phù hợp với một nhân vật trong bộ phim này, không biết cô Lâm có hứng thú hay không?” “Nhân vật nào?” Lâm Yên vô thức buột miệng.

“Tôi tin chắc cô Lâm không xa lạ gì với nhân vật này! Đồng thời, nếu cô thử vai thành công thì tôi tin rằng cô Lâm cũng sẽ cảm thấy vô cùng vinh quang và tự hào khi được diễn nhân vật đó! Đó chính là tay đua có tốc độ nhanh nhất thế giới, Tử thần đường đua - Yeva!” “À” Nghe xong Lâm Yên chỉ thản nhiên đáp một tiếng.

Thấy thái độ thản nhiên như vậy của Lâm Yên, Martin hơi kinh ngạc.

Là Tử thần đường đua - Yeva đó có được không? Tại sao không thấy cô gái này có một chút xíu hưng phấn hay kích động nào?

Lâm Yên không ngờ mình chỉ tới thi đấu một chút thôi mà lại có thể kiếm được một vụ làm ăn lớn.

Thế nhưng tự mình diễn chính mình...

cô không có chút hứng thú nào, hoàn toàn chẳng có chút thách thức gì cả.

“Xuất hiện chỉ chừng năm phút trên màn ảnh thôi nhưng tiền cát xê lại xấp xỉ tới bảy con số, cô thật sự không thử suy nghĩ một chút sao?” Martin tiếp tục nói.

“Ngài Martin, tôi cho rằng trừ tôi ra không ai khác có thể diễn được nhân vật này đâu rõ ràng đó là nhân vật được đo ni đóng giày cho tôi!” Lâm Yên lập tức đứng phắt dậy nói, do đứng lên quá nhanh nên đầu cô bị đập mạnh vào trấn xe.

Martin: “...”

Vẻ thờ ơ không chút hứng thú vừa rồi đã bay đi đâu rồi? “Ngài Martin, ngài ra đây.” Lâm Yên xoa xoa đầu rồi nhanh chóng mở cửa xe, đi xuống.

Thấy Martin xuống xe, cô chống một chân lên nắp ca pô rồi mỉm cười, nói: “Ngài Martin, ông thấy thế nào, có giống không?”

“Cô Lâm, chúng ta có thi đấu nữa không đây?” Đội viên ZH1 thấy Lâm Yên tự dưng xuống xe thì khó hiểu.

Lâm Yên với người đàn ông trung niên mặc âu phục này đang nói chuyện gì thế? “Biến biến biến!” Lâm Yên phất phất tay, “Còn đua cái gì nữa! Tôi đang bàn chuyện làm ăn bảy chữ số! Đừng có làm phiền!” Nghe Lâm Yên nói vậy, đám ZH1 lập tức ngơ ngẩn, có chuyện làm ăn nào mà bạn như thế này sao?