Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 284: Chỉ cần cô ấy thôi




“Minh Khải! Còn không mau cảm ơn Thần Z đã cho cháu cơ hội này đi! Tất cả các thành viên của ZH1 đều ra sân, cháu có phúc đến mấy đời mới có thể cùng với đội xe hàng đầu như ZH1 đua một vòng đấy!” Lão gia tử Hạ Định Khôn cũng hơi kích động, đây có thể coi là vinh quang của ông cũng như của toàn đội xe nhà họ Hạ.

“Hả..” Vẻ mặt của Thần Z bắt đầu kỳ quái, lão gia tử và Hạ Hùng đã hiểu lầm ý anh ta rồi.

Người anh ta muốn đua cùng là Lâm Yên! Còn Hạ Minh Khải? Bất kể một đội viên nào của ZHI cũng chẳng có hứng thú với hắn.

Thế nhưng đây đều là người thân của Lâm Yên, đám Thần Z cũng không tiện nói thẳng nên chỉ có thể để bọn họ tiếp tục hiểu lầm, nếu giải thích rõ việc này đúng là quá khó xử.

“Vậy thì...

để Hạ Minh Khải đua cùng chúng tôi, à bên đội xe nhà họ Hạ cũng điều thêm một người chạy cùng nữa, có được không?” Thần Z cười nói.

“Được chứ! Cậu nhìn trúng ai thì cứ tự nhiên chọn!” Hạ Hùng vội vàng lấy lòng.

Nghe vậy, Thần Z không chút nghĩ ngợi chỉ vào Lâm Yên nói: “Cô ấy!”

“Cô ta?”

Thần Z dứt lời, vẻ mong chờ trên mặt mấy tay đua nhà họ Hạ lập tức biến mất.

Để một cô gái chẳng biết gì về đua xe, ngay cả tay lái còn chưa sờ đến lên đường đua so tài với ZH1? “Thần Z...

cậu có muốn chọn lại một lần nữa không?” Hạ Hùng cau mày nói.

“Không cần đâu.” Thần Z cười nói, “Chỉ cần cô ấy thôi.” Thần Z đã yêu cầu như vậy mà bọn họ còn tiếp tục từ chối thì không được tốt lắm, lão gia tử Hạ Định Khôn hết cách chỉ có thể đồng ý.

“Tiểu Yến, lát nữa cháu chạy chậm một chút...

cứ chạy bình thường là được đừng chạy nhanh quá.” Lão gia tử Hạ Định Khôn đi tới cạnh Lâm Yên, nhẹ giọng nói.

Ông sợ Lâm Yên gặp chuyện không may nên mới nói như vậy.

Lâm Yên: “...” Hình như cô không đồng ý đua với bọn họ cơ mà nhỉ?

Loại đường đua thế này, cô thật sự không có nổi một chút hứng thú nào hết! Hạ Hùng khinh bỉ nhìn Lâm Yên, cười lạnh nói: “Tiểu Yên, đây là đội xe đứng đầu trong nước! Mày được dính chút hào quang của Minh Khải nên mới có thể chạy cùng với những tay đua hàng đầu này trên một đường đua! Sau này mày có đem đi khoe cũng chưa chắc có ai tin lời mày đâu.” “Thôi bỏ đi ba, được chạy cùng Thần Z lại không phải thi đấu thắng thua, cứ để nó chạy chơi ở đằng sau là được, không cần phải quan tâm đến nó đâu.” Hạ Minh Khải nhìn Lâm Yên bằng nửa con mắt, vô cảm nói.

Hạ Nhạc Phong nghe vậy liền nhìn hai cha con Hạ Minh Khải, ánh mắt cậu ta lúc này không khác gì đang nhìn hai kẻ thiểu năng.

Đợi lát nữa đua, hy vọng bọn họ đừng sợ đến mức quỳ xuống mà khóc là được.

“Cô Lâm, mời.” Thần Z cười nói.

Lâm Yên: “...” Thế này gọi là không trâu bắt chó đi cày đúng không? Nhưng mà, đã nói đến nước này rồi, nếu cô vẫn không chịu tham gia thì dường như có chút già mồm.

“Được rồi, vậy thì đua một vòng đi, tốc chiến tốc thắng.” Lâm Yên nhún vai.

Cô không nói lời thừa, dứt khoát mở cửa xe, ngồi vào chiếc xe màu bạc.

Còn về phần ZH1 thì đội ngũ của bọn họ đã đưa xe riêng của bọn họ tới vị trí xuất phát.