Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 280: Đánh về nguyên hình




Dù có thua cũng phải chạy cho xong! Hạ Hùng dùng bộ đàm chuyên dụng liên lạc với xe của Hạ Nhạc Phong.

Rất nhanh, trong xe của Hạ Nhạc Phong vang lên tiếng của Hạ Hùng: “Hạ Nhạc Phong! Cháu làm cái gì vậy, xe có vấn đề vì sao lại không thông báo!” Nghe vậy Hạ Nhạc Phong ngây ra, lập tức buột miệng nói: “Bác cả...

xe không có vấn đề gì cả...” “Không có vấn đề?” Hạ Hùng gần như quát lên, “Không có vấn đề gì thì sao lại dừng xe lại!” “Là...

là chị Yên bảo cháu dừng lại.” Hạ Nhạc Phong lúng túng trả lời.

Thật ra cậu ta cũng không rõ vì sao chị Yên lại bảo mình dừng xe lại.

“Cháu nói cái gì? Nó bảo cháu dừng xe?” Sắc mặt của Hạ Hùng thay đổi trong phút chốc, ông ta quát lên: “Nó là cái thá gì? Nó bảo cháu dừng xe thì cháu dừng xe? Hạ Nhạc Phong, đầu óc của cháu có phải hỏng rồi không mà lại đi nghe lời một kẻ không biết gì tới cho đủ quân số sao?!” “Tắt đi, ồn quá.” Lâm Yên mất kiên nhẫn nói.

Nhưng mà có vẻ như Hạ Hùng đã nghe thấy cô nói.

“Lâm Yên! Ai cho mày chỉ huy Hạ Nhạc Phong? Mày còn chưa sờ vào cái vô lăng bao giờ! Mày bảo Hạ Nhạc Phong dừng xe? Chẳng lẽ mày nghĩ mày là hoa tiêu chuyên nghiệp thật chắc?” Hạ Hùng gầm lên.

“Còn chưa tắt?” Lâm Yên liếc mắt nhìn Hạ Nhạc Phong.

“A...” Hạ Nhạc Phong gật đầu, tắt thiết bị liên lạc.

Quả nhiên, sau khi tắt đi thì thế giới yên lặng hơn nhiều.

Không ai có thể hiểu được tại sao Lâm Yên lại bắt Hạ Nhạc Phong dừng xe lại, bao gồm cả đám ZH1 và đám Vệ Từ Phong.

Hạ Nhạc Phong vốn dĩ đang ở vị trí thứ tư, ngu duy trì thành tích như vậy thì dù có thua cũng không thua quá mất mặt.

Bây giờ thì xong rồi, lại bị đánh về nguyên hình, lăn về vị trí đầu tiên từ dưới đếm lên.

“Tại sao Tiểu Yên lại bắt Tiểu Phong dừng xe!” Sắc mặt của Hạ Định Khôn cực kì xấu.

“Ba, con đã sớm nói đừng để loại người như vậy tham gia! Nó chẳng biết cái chó gì cả, Tiểu Phong vốn có thể an ổn lấy vị trí thứ tự vậy mà nó lại để Tiểu Phong dừng xe giữa trận! Hiện giờ là thứ nhất từ dưới đếm lên, thật nực cười!” Hạ Hùng cười lạnh một tiếng.

Brummm...

Lúc này, tại điểm xuất phát đột nhiên truyền đến một tràng tiếng động ầm ĩ.

Lâm Yên nhìn qua kính quan sát một hồi, sau đó nhếch môi: “Đến rồi.” “Cái gì đến?” Hạ Nhạc Phong khó hiểu hỏi.

“Thứ nhất và thứ hai.” Lâm Yên đáp.

“Đúng vậy, lúc này bọn họ đã chạy đến vòng thứ ba rồi, chúng ta vẫn đang là vòng thứ nhất...” Hạ Nhạc Phong thở dài nói.

“Nhấn ga, tăng tốc độ lên bốn mươi.” Lâm Yên nói.

LÀ à!” Hạ Nhạc Phong vội vàng làm theo lời Lâm Yên.

Chiếc xe đua màu bạc của Hạ Nhạc Phong giống như con ốc sên chậm chạp chạy về phía trước.

Lúc tên xếp thứ nhất và thứ hai của đội xe Lão Thang chuẩn bị vượt lên, Lâm Yên đột nhiên giằng lấy vô lăng của Hạ Nhạc Phong lần nữa, lần này là tay phải, điều khiển xe chặn phía trước hai chiếc xe đó.

Chiếc xe màu bạc của Hạ Nhạc Phong giống như cao da chó dính lên da, chặn chặt phía trước hai chiếc xe xếp đầu tiên, hoàn toàn không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào để vượt lên.