Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 275: Nói gì cũng phải vượt




Tay đua đội Lão Thang ở phía trước nhìn trong kính chiếu hậu thấy xe của Hạ Nhạc Phong đột nhiên hùng hổ lao lên thì hơi sững sờ.

Hạ Nhạc Phong muốn vượt lên ở đoạn khúc cua này? Cậu ta không sợ chết à?! Hắn ta cười lạnh rồi tiếp tục điều khiển xe đua ôm sát vào sườn núi thêm chút nữa.

Hạ Nhạc Phong điều khiển xe chạy hướng nào hắn ta sẽ điều khiển xe chạy về phía đó, hắn ta muốn xem xem Hạ Nhạc Phong vượt lên bằng kiểu

“Chết tiệt!” Hạ Nhạc Phong thấy vậy liền buột miệng chửi thề, khoảng cách của xe phía trước với sườn núi lại thu hẹp rồi.

Hạ Nhạc Phong phán đoán, hiện giờ cả bên trái lẫn bên phải cậu đều không thể vượt được.

Hễ cậu ta đánh xe sang hướng nào thì xe phía trước sẽ đánh về hướng đó, hắn ta muốn chặn cậu ta bằng được đây mà.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp!” Hạ Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi nói, “Lần nào đội của Lão Thang cũng để thằng ôn kia cản em.” “Sau đó thì sao?” Lâm Yên hỏi.

“Sau đó...

làm gì có sau đó! Lần nào xuất phát tên đó cũng nhanh hơn em, chặn em ở phía trước! Em không còn cách nào cũng không vượt qua được.” Hạ Nhạc Phong ủ rũ nói.

“Không được, hôm nay em nhất định phải vượt được tên đó!” Hạ Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Bình thường thì thôi cho qua cũng chẳng sao, nhưng hôm nay, ngay cả một người chị họ không biết gì về đua xe cũng coi thường cậu ta, cậu ta không thể nhẫn nhịn được nữa.

Tuy năng lực của cậu ta chẳng ra sao nhưng cũng không đến mức lần nào cũng là người thứ nhất đến từ dưới lên chứ?! Hạ Nhạc Phong tăng tốc độ xe lên cao nhất, nháy mắt đã tiếp cận chiếc xe đua phía trước.

“Đánh về hướng cũ” Lâm Yên đột nhiên nói.

“Hướng cũ?” Hạ Nhạc Phong sửng sốt, “Nếu đánh xe về hướng cũ thì chẳng phải sẽ đâm xe sao?” “Tránh ra!” Lâm Yên lao đến nắm lấy vô lăng điều khiển của Hạ Nhạc Phong.

“Chị đừng có làm bậy!” Hạ Nhạc Phong cả kinh hét lên.

Từ lúc bị Lâm Yên giằng lấy vô lăng, Hạ Nhạc Phong không dám động vào vô lăng nữa, sợ lỡ động vào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Chị Yên! Chị làm cái gì thế? Mau thả tay ra!” Hạ Nhạc Phong nhìn Lâm Yên chỉ dùng tay trái điều khiển chiếc xe thì sợ đến toát mồ hôi lạnh.

“Côn!” Lâm Yên lạnh lùng nói.

Hạ Nhạc Phong gần như vô thức giẫm lên chân côn sau tiếng quát của Lâm Yên.

“Phanh! Đạp hết cỡ!” Lâm Yên tiếp tục nói..

“Thế này...

phanh gấp sao?” Hạ Nhạc Phong kinh ngạc nhìn cô.

Hiện giờ vô lăng đã bị tay trái của Lâm Yên khống chế, Hạ Nhạc Phong không dám động vào, sợ xảy ra xung đột gì đó sẽ dẫn tới lật nghiêng xe.

Hơn nữa dù phanh gấp cũng tốt hơn việc cứ để Lâm Yên lái xằng lái bậy! Hạ Nhạc Phong cắn răng, đạp hết cỡ chân phanh.

Thế nhưng ngay sau đó, Hạ Nhạc Phong không dám tin vào mắt mình, ngay trước khi chiếc xe dừng lại thì nó lại trượt thẳng về phía trước một cách vững vàng, vẽ ra một đường cong một trăm tám mươi độ vô cùng mượt mà! “Thả lỏng phanh, đạp ga!” Lâm Yên.

Lúc này Hạ Nhạc Phong đã hoàn toàn nghe theo chỉ thị của Lâm Yên như bản năng, đạp mạnh vào chân ga.

Roet!!!

Dưới ánh mắt khó tin của tay đua đội Lão Thang cùng Hạ Nhạc Phong, chiếc xe màu bạc ôm sát sườn núi mà trượt đuôi qua một cách nhẹ nhàng.

Thậm chí, lái xe phía trước còn chưa kịp phản ứng thì xe của Hạ Nhạc Phong đã trượt qua trước mặt hắn và đồng thời vượt lên trước.