Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 267: Tôi muốn xin nghỉ đi xem thi đấu!




Dựa vào khả năng bám đuôi của Vệ Từ Phong, nếu mà để cậu ta biết được thì...

“À đúng, đúng, đúng, bí mật!” Nhân viên lập tức gật đầu.

Tất nhiên là cậu ta phải giữ bí mật rồi, nhưng nếu như người khác tự phát hiện ra thì đâu có liên quan tới cậu ta đâu nhỉ? “Thần tượng, tôi có một yêu cầu có hơi quá đáng...

tôi có thể có xin số cô không?” Cậu ta nôn nóng hỏi Lâm Yên.

Trời ạ! Cậu ta đang nói chuyện trực tiếp với truyền kỳ của giới đua xe, Tử thần đường đua - Yeva! Không những thế, cậu ta còn đang hỏi cách liên lạc với cô! Thế giới này đúng là đảo điên rồi...

Lâm Yên viết một dãy số vào một tờ giấy rồi đưa cho cậu ta: “Lúc nào rảnh thì mời tôi ăn, tôi phải ra sân đây!” Lâm Yên nói xong lập tức rời khỏi phòng làm việc.

Anh nhân viên nhìn tờ giấy trong tay mà hạnh phúc đến mức muốn bất tỉnh luôn.

Thần tượng của cậu ta...

thật sự cho cậu ta cách liên lạc này! Sau đó anh chàng vội vàng lấy di động ra gọi: “Alo...

tôi muốn xin nghỉ! Cái gì? Không nghỉ được? Vậy thì cứ coi như tôi trốn việc đi! Tôi muốn xem trận thi đấu ngày hôm nay!!!”

Trên đường đua.

Lúc này, sắc mặt của lão gia tử Hà Định Khôn và Hạ Nhạc Phong rất khó coi.

“Chị Yên?” Hạ Nhạc Phong thấy Lâm Yên liền gọi.

Lâm Yên lắc la lắc lư đi tới nói, “Không sao, vẫn thi đấu bình thường.” Lâm Yên vừa nói xong, không những lão gia tử Hạ Định Khôn mà cả Hạ Nhạc Phong cũng sửng sốt.

Sắc mặt của Thang Chấn Anh đứng bên cạnh hơi khó coi, ông ta không ngờ đứa con gái này lại có giấy phép hoa tiêu.

Nhưng cũng chẳng sao, cứ cho đội xe nhà họ Hạ thi đấu một trận cuối cùng.

“Ô thấy chưa, chuyện này thể mà suýt nữa gây hiểu lầm đấy.” Ông ta cười nói, “Được rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.

Tranh thủ thời gian, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.” Nói xong liền xoay người bỏ đi.

Sau khi ông ta bỏ đi, Hạ Nhạc Phong thở phào nhẹ nhõm nói với Lâm Yên: “Chị làm em sợ muốn chết!” “Tiểu Yến, cháu chắc chắn không có vấn đề gì chứ?” Lão gia tử nhíu mày nhìn cô.

“Ông ngoại, không có vấn đề ạ.” Lâm Yên cười đáp.

“Ừ, vậy ông yên tâm rồi.” Hạ Định Khôn gật đầu rồi bảo với Hạ Nhạc Phong, “Mau gọi Minh Khải tới đây, mười phút nữa lên xe!”

Lúc này, bên ngoài đường đua.

Một chiếc siêu xe chạy chậm dần rồi đỗ lại.

Vệ Từ Phong tháo kính râm và khẩu trang màu đen ra rồi chậm rãi bước xuống xe.

Vệ Tử Phong được công nhận là fan cuồng của giới đua xe, mặc kệ là đội xe nào, dạng thi đấu nào thì chỉ cần có thời gian là cậu ta sẽ tới xem.

“Đến rồi.” Anh nhân viên tra cứu thông tin vừa rồi nhanh chóng bước tới chào hỏi Vệ Từ Phong.

“Hôm nay cậu không làm việc à?” Vệ Từ Phong kỳ quái nhìn cậu ta, hỏi.

“Làm cái gì mà làm? Hôm nay ông đây trốn việc!” Cậu ta đáp.

“Hửm? Trước đây chẳng phải gào thét sẽ cống hiến hết sức lực cho ngành đua xe cơ mà, chán nhanh thế cơ à? Xem ra trải nghiệm cuộc sống cũng không dễ dàng nhỉ?” Vệ Từ Phong cười nói.

“Cậu thì biết cái gì, tôi trốn việc là để xem thi đấu!” Nhân viên nói.

“Chẳng phải cậu từng nói không hứng thú với mấy loại thi đấu cấp thấp này sao?” Vệ Từ Phong khinh bỉ nhìn cậu ta.

“Cái này...

tôi nói cho cậu nghe, cậu không biết thôi thật ra là...” Cậu ta ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định ngậm miệng lại.

“Làm sao?” Vệ Từ Phong khó hiểu.