Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 257: Sao có thể coi trọng loại thi đấu này?




“Vâng ạ.” Hạ Nhạc Phong nhanh chóng đi tới bên cạnh xe của Hạ Minh Khải, bắt đầu kiểm tra xe cho hắn.

Lâm Yên đứng một bên, do quá rảnh rỗi nên cô cũng nhìn vào xe của Hạ Minh Khải.

“Tiểu Phong, xe của anh không có vấn đề gì chứ?” Hạ Minh Khải cởi găng tay ra, hỏi Hạ Nhạc Phong.

“Ừm, xe của anh không có vấn đề gì, tình trạng của xe tốt lắm” Cậu ta gật đầu đáp.

“Yên tâm đi Minh Khải, tôi đã kiểm tra kĩ càng rồi, không có vấn đề gì đâu.” Một người thanh niên trẻ tuổi cắt đầu đinh đứng một bên cười nói.

“Không có vấn đề gì là tốt rồi.” Lão gia tử nói.

Lâm Yên không hề nói gì từ đầu tới cuối, lúc này đột nhiên nhìn về phía ông ngoại mình nói thẳng không chút do dự: “Ông ngoại, áp suất khí của bánh trái phía sau của chiếc xe này quá cao, dễ dẫn đến nổ lốp.” “Cái gì?” Lâm Yên vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đây bao gồm cả Hạ Nhạc Phong đều sửng sốt.

Áp suất khí quá cao, dễ nổ lốp? Làm sao mà nhìn ra được? “Cô nói bậy bạ gì thế?” Người thanh niên đầu đinh nổi giận quát, “Nhạc Phong! Cô gái này là ai? Đến đây nói nhăng nói cuội!” “Anh Lý...

đây là chị họ của em, Lâm Yên...

hôm nay chị ấy là hoa tiêu của em.” Hạ Nhạc Phong giải thích, sau đó quay lại nói với Lâm Yên đứng phía sau, “Chị Yên, đây là anh Lý Vinh, anh Vinh là hoa tiêu của anh Minh Khải.” “Ờ, đằng nào thì áp suất khí của bánh trái phía sau vẫn quá cao, mấy người không tin thì thôi.” Lâm Yên nhún vai nói.

Lý Vinh nghe cô nói vậy liền đen mặt, anh ta mở cửa xe bật bảng đồng hồ” đo lên.

(*) Bảng đồng hồ là một hệ thống thông tin trên xe bao gồm các bảng đồng hồ (tableau), màn hình và các đèn báo giúp tài xế và người sửa chữa biết được thông tin về tình trạng hoạt động của các hệ thống chính trong xe.

Trên đồng hồ có thông số của áp suất khí.

Anh ta nhìn chỉ số trên đồng hồ rồi nói: “Thông số trên đồng hồ hoàn toàn bình thường.”

Lâm Yên: “Đó là vì đồng hồ hỏng rồi.” “Mày câm mồm cho tao!” Đột nhiên Hạ Hùng quát Lâm Yên, “Đếch hiểu cái chó cũng dám nói nhăng nói cuội!” “Khoan đã, cô ta là hoa tiêu của Nhạc Phong?” Lý Vinh nhíu mày, “Cô ta chẳng biết cái gì cả thế này thì sao có thể làm hoa tiêu được! Như thế này chẳng phải là hại Nhạc Phong sao?” “Mặc kệ nó, hoa tiêu của Nhạc Phong chạy mất rồi, hôm nay nó đến chỉ để cho góp cho đủ quân số thôi.” Hạ Hùng bực dọc nói.

“Chậc chậc.” Lý Vinh liếc mắt nhìn Lâm Yên, sau đó ngán ngẩm lắc đầu.

“Tôi đã nhắc rồi, tin hay không là chuyện của mấy người.” Lâm Yên nhún vai, cô chỉ đơn giản là nghĩ cho đội xe của ông ngoại mới nói mà thôi.

Lâm Yên nói xong thì ngáp một cái, sau đó xoay người đi về phía chiếc xe màu bạc của Hạ Nhạc Phong, rồi chui vào ghế phó lái thay quần áo.

Đúng lúc này di động của Hạ Hùng reo lên.

Nhân viên bên ngoài sân thông báo rằng đội ZH1 và Bùi Vũ Đường đã tới.

“Được, tôi biết rồi! Sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi ở phòng VIP đi! Tôi với Minh Khải sẽ lập tức qua đó nghênh đón.” Hạ Hùng cúp máy, sau đó cùng với Hạ Minh Khải và lão gia tử Hạ Định Khôn đi ra ngoài sân.

Trong phòng VIP.

Thần Zhỏi Bùi Vũ Đường với vẻ không chắc chắn lắm: “Cô Lâm...

thật sự sẽ tham gia loại thi đấu này?” Lúc anh ta nhận được điện thoại của Bùi Vũ Đường đã hết sức ngạc nhiên rồi.

Với tiêu chuẩn của Lâm Yên thì sao có thể coi trọng loại thi đấu này được? “Tất nhiên.” Bùi Vũ Đường hào hứng nói, “Lão gia tử của đội xe nhà họ Hạ là ông ngoại của chị ấy! Còn cái tên Hạ Minh Khải gì gì đó hình như là anh họ thì phải.”