Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 242: Chẳng lẽ là anti fan?




nhìn tôi làm cái gì?” Anh ta lắc người cho rơi nước biển còn đọng trên người xuống rồi hỏi Lâm Yên.

“Anh rơi xuống biển lúc nào?” Lâm Yên hỏi.

“Một...

một...

một tiếng rồi!” Anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Một tiếng?” Lâm Yên hết sức sửng sốt, chẳng trách tại sao cô ở đây nãy giờ mà không phát hiện ra anh ta.

Nhưng mà lăn xuống biển cả một tiếng đồng hồ mà lại không chết đuối??? “Không có việc gì là tốt rồi.” Lâm Yên quan sát anh ta vài lần rồi lùi ra xa ngồi xuống.

Thế nhưng anh chàng này lại bám theo cô ngay lập tức rồi nhìn cô với vẻ mặt cổ quái.

“Sao thế?” Lâm Yên nhíu mày hỏi.

“Cô...

cô...

nhìn giống...

giống...

giống.” Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Yên, lắp bắp nói.

“Anh nhận làm người rồi! Không phải đâu!” Chẳng lẽ đây là anti fan của cô? Lâm Yên chém đinh chặt sắt lắc đầu phủ định.

Trời tối thế này, cô còn không trang điểm, tóc tai cũng bù xù mà cũng nhận ra cô sao? “Giống...

một...

kẻ...

biến thái...

mà...

tôi biết...” Người đàn ông nói.

Lâm Yên lập tức đen mặt: “...” Biến thái? Có điều Lâm Yên còn chưa kịp lên tiếng thì trong mắt anh ta đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh, sau đó nhìn về phía bãi biển trước mặt.

“Giúp...

giúp...

giúp tôi...

một chút.” Người đàn ông khẩn thiết nói với Lâm Yên.

“Biển” Lâm Yên không đổi sắc mặt nhìn anh ta.

Một giây trước còn nói cô giống biến thái, giây sau lại nhờ cô giúp đỡ.

Đáng nhẽ vừa rồi cô không nên cứu anh ta.

“Đừng...

nói cô...

đã...

đã nhìn...

thấy tôi!” Nói xong, anh ta lập tức nhảy xuống biển dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Yên.

Lâm Yên chẳng hiểu ra sao nghệt mặt ra, nhưng mà cô còn chưa kịp suy đoán thì đã thấy mấy người nam nữ trẻ tuổi, mặc đồ đen chạy tới.

Người đàn ông dẫn đầu nhìn quanh xem xét rồi nói: “Ở ngay gần đây.”

“Chẳng phải vừa mới tìm rồi sao?” Một cô gái khác mặt mày vô cảm nói.

Lâm Yên yên lặng quan sát bọn chúng, chắc vì để tránh đám người này nên tên nói lắp vừa rồi mới nhảy xuống biển! Không những thế, trong tay của gã dẫn đầu còn cầm cái gì đó giống như một thiết bị dò tìm.

“Cô!”.

Đột nhiên, một cô gái trong đám người đi tới cạnh Lâm Yên, lạnh giọng hỏi: “Có thấy gã nói lắp nào gần đây không?” Dứt lời, cô ta lấy ra một bức ảnh giơ lên trước mặt Lâm Yên.

Người trong ảnh chính là tên nói lắp vừa mới nhảy xuống biển.

“A...

chưa từng thấy, tôi vừa tới đây một lúc, trừ mấy người ra thì không thấy ai khác xuất hiện.” Lâm Yên trầm ngầm một lát rồi lắc đầu nói.

Mặc dù cô không rõ mấy người trẻ tuổi này có ân oán gì với tên nói lắp vừa rồi, thế nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Hơn nữa, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cô.

“Chưa từng gặp?” Cô gái lạnh lùng đánh giá Lâm Yên, cố tìm sự sơ hở trong mắt cô.

Thế nhưng ánh mắt của Lâm Yên quá bình tĩnh, giống như miệng một cái giếng sâu hun hút.

“Đội trưởng, không có.” Cô ta báo lại với gã cầm đầu.

“Ồ, có ý tứ!” Gã cầm đầu vẫn chưa từ bỏ ý định, sau khi quan sát Lâm Yên thì gã nhếch môi, nở một nụ cười khẩy lạnh lùng.