Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 241: Quá rợn người rồi!




Lâm Yên đứng hứng gió biển một lúc thì tâm trạng mới dần dần khá hơn.

Kể từ sau khi bị cấm thi đấu rồi về nước đã có quá nhiều chuyện xảy ra với cô, những thứ cô quen thuộc đột nhiên thay đổi hoàn toàn.

Cuộc đời này...

không biết cô còn có hi vọng trở lại đường đua nữa hay không.

Mà điều cô lo lắng nhất lúc này vẫn là sự sống chết của em trai cô, nhất định có phải nhanh chóng tìm được cái phòng thí nghiệm kia, tìm được em trai.

Sau đó bắt thủ phạm đứng sau những chuyện này rồi băm vằm cho hả giận! Còn về phần Lâm Thư Nhã...

Thật ra, năm đó cô đối xử với Lâm Thư Nhã tốt như vậy chẳng qua cũng vì ảnh hưởng của việc mất đi em trai út, cho nên cô đặt tất cả sự quan tâm vào người cô em gái duy nhất này.

Những trắc trở cô đã gặp phải trong bao năm qua, thậm chí cả lần bị bắt cóc năm đó cũng không đánh gục được cô, thế nhưng cô lại suýt nữa bị Lâm Thư Nhã đẩy vào vực sâu...

Cũng may, nay cô đã chặt đứt được những ràng buộc đó, có thể bắt đầu lại từ đầu một lần nữa.

Nghĩ tới đây, trong đầu Lâm Yên không khỏi hiện lên gương mặt với nụ cười ấm áp dịu dàng của Bùi Duật Thành, Suýt chút nữa thì cố quên mất mình vẫn còn một vấn đề rắc rối cần phải giải quyết.

Cô đã nghĩ rất kĩ rồi, cô phải nhanh chóng giải thích rõ ràng với Bùi Duật Thành.

Lâm Yên lẳng lặng nằm bên bờ biển, đầu óc cô dần bay xa rồi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

“Bom...”

“Bỏm..

bõm...

bụp..” Đột nhiên có một tràng âm thanh quái dị vang lên, nhất là trong không gian đêm khuya bốn bề vắng lặng này thật sự khiến người ta tê dại cả da đầu.

Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của Lâm Yên hoàn toàn biến mất, cô cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh.

Nhưng xung quanh cô hoàn toàn trống trải, đừng nói đến người mà ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy.

“Bụp..

bụp bụp...

bõm..

bõm...” Âm thanh kỳ quái kia vẫn không kết thúc, trái lại tiết tấu ngày càng gia tăng.

“Má nó!” Lâm Yên nổi hết cả da gà, thế này đúng là quá rợn người rồi.

Lâm Yên mượn ánh trăng quan sát bốn phía, cuối cùng thấy trên bờ biển...

có mấy cái chìa khóa! Cô không nghĩ nhiều mà lập tức chạy đến chỗ đó.

Chẳng lẽ có người chết đuối?! Lúc này, trên bờ biển vẫn không ngừng phát ra những tiếng đập nước lõm bõm.

Sắc mặt Lâm Yên lập tức thay đổi, cô không nghĩ nhiều mà lao tới gần mặt nước tìm kiếm.

Khoảng chừng mấy giây sau, cô nặng nề nhấc tay lên.

Một người đàn ông trẻ tuổi bị Lâm Yên túm tóc nhấc lên giữa không trung, đôi mắt anh ta trân trối nhìn chòng chọc vào Lâm Yên.

“Anh...

không sao chứ?” Lâm Yên nhíu mày.

“Cút...

cút...

cút...” Người đàn ông nói.

Lâm Yên: “...”

“Thật ngại quá, tôi còn tưởng rằng anh chết đuối...” Lâm Yên hơi xấu hổ rồi thả lỏng tay ra.

Người đàn ông lại chìm xuống biển một lần nữa.

Sau đó hai cánh tay của anh ta không ngừng quờ quạo trong nước: “Tôi...

tôi...

vừa rồi...

không cẩn thận...

lăn...

lăn...

lăn xuống đây!!!” (*) Cút và lặn trong tiếng Trung là cùng một từ nên Lâm Yên hiểu nhầm.

Lâm Yên: “...” Sau khi nghe người đàn ông nói xong, Lâm Yên hết sức khiếp sợ, lại túm tóc của anh ta lần nữa rồi kéo anh ta lên bờ.

“Anh không sao chứ?” Thấy anh ta vẫn thở dốc, Lâm Yên hỏi.

Có...

có..” “Tôi giúp anh gọi 120!” Lâm Yên lập tức lấy điện thoại ra.

“Có...

có chuyện cứt gì...” Anh ta đáp.

Lâm Yên: “...” Cô khó hiểu nhìn người đàn ông ướt như chuột lột, từ lúc cô ra bãi biển tới giờ không nhìn thấy bất cứ người nào, người đàn ông này rơi xuống biển lúc nào thế: