Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 237: L m yên đảm nhiệm vai trò hoa tiêu?




Lâm Yên cũng lập tức cho cậu ta một ánh mắt yên tâm.

“Bác nói này Tiểu Phong, cái gì gọi là chắc không có vấn đề chứ? Lần thi đấu này mà không có hoa tiêu thì sẽ không thể lên sân thi đấu được đâu! Cho dù có lên sân được thì cháu định chạy thế nào khi không có người chỉ dẫn? Đây không phải trò chơi đâu!” Hạ Hùng nhíu chặt lông mày, nói.

“Vâng, cháu biết rồi! Ngày mai, hoa tiêu nhất định không có vấn đề gì ạ!” Hạ Nhạc Phong gật đầu.

“Hoa tiêu của em là ai? Mời từ đầu tới?” Hạ Minh Khải hỏi Hạ Nhạc Phong.

Từ trước tới giờ, bởi vì Hạ Nhạc Phong không có tiếng nói, lại cộng thêm biểu hiện trên sân đua của cậu ta không được tốt lắm nên hầu như không ai đồng ý làm hoa tiêu cho cậu ta.

Mới gần đây, người hoa tiêu cuối cùng của Hạ Nhạc Phong cũng đã chạy mất.

“Em đã thương lượng với chị Yến rồi...

Ngày mai chị ấy cũng sẽ tham gia thi đấu, hoa tiêu của em là chị Yến.” Hạ Nhạc Phong chần chừ một lúc mới nói.

Hạ Nhạc Phong vừa dứt lời thì tất cả những người có mặt trên bàn cơm đều sửng sốt.

Ngay cả Hạ Mộ Vân luôn im lặng cũng khẽ biến sắc.

Lâm Yên làm hoa tiêu? “Tiểu Yên, con muốn làm hoa tiêu cho Tiểu Phong?” Hạ Mộ Vân kinh ngạc nhìn Lâm Yên, hỏi.

Lâm Yên lập tức gật đầu, đáp: “Vâng mẹ, con đã nói chuyện với Tiểu Phong rồi! Hơn nữa con cũng là một thành viên trong nhà nên muốn đóng góp một chút.” “Tiểu Yên...

Con có nắm chắc không?” Tuy hoa tiêu không thể so được với tay đua nhưng lại yêu cầu sự chuyên nghiệp hơn rất nhiều.

Đồng thời hoa tiêu cũng cần phải có trí nhớ và khả năng phân tích cực cao, nếu không sẽ không thể đảm nhận vị trí này.

“Mẹ, không sao đâu, con sẽ cố gắng hết sức.” Lâm Yên cười đáp.

Không đợi Hạ Mộ Vân nói tiếp, Hạ Hùng đã đứng phắt dậy, căm tức nhìn Lâm Yên: “Mày đùa cái gì thế? Để mày làm hoa tiêu? Mày bị điên đúng không! Mày nghĩ mày là cái thá gì?”

“Ha ha...

Con hiểu thế nào gọi là cũng là một thành viên trong nhà nên muốn đóng góp công sức rồi! Con thấy bọn họ muốn hoàn toàn phá nát cái nhà cùng với đội xe này!” Hạ Minh Khải cũng lạnh giọng cười nói.

“Bác cả, anh Minh Khải! Nếu chị Yên đã nói là chị ấy có thể làm hoa tiêu thì chắc chắn chị ấy đã nắm chắc.

Huống hồ...

nếu không có hoa tiêu thì cháu cũng không thể lên đường đua.” Hạ Nhạc Phong nhìn hai cha con Hạ Hùng, thở dài nói.

“Nắm chắc? Tiểu Phong, đầu óc của cháu có vấn đề rồi đúng không?” Hạ Hùng nhìn Hạ Nhạc Phong, bực bội nói: “Cháu có biết nó học xong cấp ba rồi bỏ học đi làm công không, nó biết đua xe là cái gì chắc? Hay là cứ nghĩ ngồi bên cạnh tài xế là xong chuyện? Cháu có biết trận đấu này có ý nghĩa gì không?”

Không để Hạ Nhạc Phong có cơ hội nói tiếp, Hạ Hùng đã nói trước: “Anh Minh Khải của cháu vất vả lắm mới có thể mời được ông chủ của Gió Táp là Bùi Vũ Đường tới, vì cái nhà này mà đóng góp lớn như vậy! Còn nó thì sao, muốn phá đội xe này à? Muốn để ông chủ của Gió Táp cho là chúng ta chẳng biết cái quái gì hết, đến con chó con mèo cũng có thể làm hoa tiêu?”