Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 208: Làm sao dám?




Người đàn ông này có năng lực mà người bình thường không cách nào có thể tưởng tượng ra được, mà sự âm u điên cuồng bên trong con người anh lại đủ để khiến thế giới này bị hủy diệt.

Trình Mặc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, sự thờ ở trong mắt dần chuyển sang kính nể.

“Vào đi.”

Bùi Duật Thành nhẹ giọng nói.

Dứt lời, cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, ba người trẻ tuổi bước vào.

Người thanh niên dẫn đầu mang theo một nụ cười như gió xuân, trong túi áo vest trước ngực có cắm một bông hoa uất kim hương trắng, rất cao quý lại ưu nhã.

Theo sau anh ta là một cô gái mặc đồ da màu đen, sắc mặt thờ ơ lạnh lùng như một khối băng khiến người khác không dám tới gần.

Người cuối cùng lại giống như một cậu thiếu niên mới lớn, gương mặt rất sạch sẽ.

Mái tóc màu trắng hơi xoăn cộng với cây kẹo que đang ngậm trong miệng khiến cậu ta trông có vẻ rất ngây thơ hồn nhiên.

“Bọn họ...” Thấy ba người này xuất hiện, Trình Mặc cuối cùng không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa.

Tuy nói anh ta là tâm phúc Bùi Duật Thành tín nhiệm nhất, thế nhưng trên thực tế anh ta không phải là người có thực lực mạnh nhất bên cạnh Bùi Duật Thành.

Lí do anh ta có thể ở cạnh Bùi Duật Thành chỉ đơn giản là vì anh có tính cách ôn hòa, dễ chịu nhất mà thôi.

Thế nhưng ba người vừa xuất hiện này thì lại khác...

Ba người họ nhanh chóng đi tới bên cạnh Bùi Duật Thành.

Người thanh niên cài hoa uất kim hương trước ngực chậm chậm đi tới trước Bùi Duật Thành rồi cung kính cúi người xuống làm một nghi thức chào hỏi đúng chuẩn, nét cười trên mặt từ đầu đến cuối không hề biến mất.

Sự xuất hiện đột ngột của ba kẻ xa lạ này khiến đám đông sự không vui.

Đổng sự Tiện nghiêm mặt hỏi: “Bọn họ là ai? Nghĩ đây là đâu mà tự tiện ra vào như vậy!” Phùng lão cũng hơi mất bình tĩnh: Bùi tổng đừng có thừa nước đục thả câu.

Tốt nhất cậu vẫn nên nhanh nhanh cho chúng tôi biết biện pháp có thể khiến tất cả chúng tôi đều hài lòng mà cậu vừa nói là gì đi!”

“A...” Người thanh niên cài hoa uất kim hương khẽ bật cười, không nhanh không chậm nói: “Biện pháp khiến tất cả mọi người đều hài lòng là gì ấy hả? Đơn giản như vậy mà cũng không biết sao?” Anh ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Chỉ cần...

những người không hài lòng đều biến mất thì chẳng phải là tất cả mọi người đều hài lòng sao?” Rõ ràng trên mặt anh ta vẫn luôn tươi cười nhưng nụ cười ấy lại khiến người khác phải sợ run lên.

Không biết là có chuyện gì xảy ra, rõ ràng chỉ là ba con người trẻ tuổi nhưng từ khi bọn họ bước vào thì cả căn phòng như bị bao trùm bởi một áp lực vô hình.

Nhất là lời nói của người thanh niên này, không hiểu sao lại khiến cho người ta rợn tóc gáy một cách khó hiểu.

Cổ đông Tiền nghe vậy liền vỗ bàn, nói: “Bùi Duật Thành! Mày có ý gì? Mày dám uy hiếp ông...” Thế nhưng, ông ta còn chưa nói xong thì một bông hoa uất kim hương màu trắng đã bay đến, xuyên thủng bàn tay béo múp toàn thịt của ông ta, gắn chặt bàn tay của ông ta với mặt bàn.

“A a a a...” Tiếng gào như heo bị chọc tiết của cổ đông Tiền lập tức vang lên.

Tất cả mọi người trong căn phòng đều ngây ngẩn, sững sờ nhìn bàn tay đang chảy máu ồ ạt của cổ đông Tiền.

Bùi Duật Thành thể mà lại có thể ngang nhiên làm bị thương nhân viên cấp cao quan trọng của tập đoàn ngay trước mặt tất cả mọi người! Sao cậu ta dám! Còn người thanh niên này nữa? Người thanh niên này là ai? Không một ai nhìn rõ cậu ta đã ra tay thế nào, sao một người lại có thể dùng một cành hoa đâm thủng bàn tay của một người khác chứ?