Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 206: Phải cho một lời giải thích




“Thằng nhãi con! Nó cho nó là người cầm quyền nhà họ Bùi thật sao? Quy tắc nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà chỉ một mình nó nói bỏ là bỏ?” “Năm đó, lúc chúng ta theo chủ tịch Bùi tranh giành đấu đá trên thương trường thì nó còn đang quấn tã! Thế mà giờ cũng dám khoa tay múa chân trước mặt những lão già này!” “Mặc kệ thế nào đi nữa hôm nay nó nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích!” “Nói không sai! Nó nghĩ nó có thể một tay che trời ở cái nhà họ Bùi này hay sao?” Trong phòng họp, có đến hai phần ba nguyên lão là đang tức giận quát mắng, chỉ có một nhóm người nhỏ là im lặng ngồi đợi.

Đám người đang hăng say quát mắng thì cửa lớn phòng hội nghị được đẩy ra.

Bùi Duật Thành đã thay một bộ vest khác màu xám tro, từ tốn bước vào ngồi xuống ghế ở vị trí cao nhất: “Xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu.” Trình Mặc ngồi xuống vị trí bên tay trái Bùi Duật Thành.

Bùi Duật Thành vừa đến, đám nguyên lão liền như ăn phải thuốc nổ.

“Bùi tổng đúng là cao giá thật đấy, một đám người đi mời mới khoan thai đến!” Một vị cổ đông chừng năm sáu mươi tuổi, béo ục ịch ễnh cái bụng bia của mình ra nói.

Vị cổ đông có mái tóc hoa râm ngồi vị trí đầu tiên phía bên phải Bùi Duật Thành lên tiếng: “Bùi tổng, hôm nay mấy lão già chúng tôi mời cậu tới đây để làm gì hẳn cậu cũng đã biết rõ!” “Trước tiên không nói đến cái khác, chỉ nói từng ấy năm chúng tôi theo ba cậu tranh giành đấu đá, coi như không có công lao cũng có khổ lao!” “Lúc trước cậu cố chấp muốn mở rộng kinh doanh, cắt giảm nguồn tài chính đối với một số hạng mục thì chúng tôi cũng nể tình cậu muốn phát triển công ty nên không nói gì! Nhưng bây giờ thì sao, cậu minh thăng ám điệu” từng người một, thậm chí còn cho ngừng luôn những hạng mục trong tay chúng tôi! Chuyện này, có phải cậu nên cho chúng tôi một lời giải thích hay không?” (*) Minh thăng ảm điệu: bề ngoài thì thăng chức nhưng thực chất là mất thực quyền.

Vị cổ đông này nói xong lập tức chiếm được sự đồng tình và phụ họa của những cổ đông khác.

“Phùng lão nói không sai! Bùi Duật Thành, kể cả cậu có là Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn JM đi nữa thì một chuyện lớn như vậy cậu cũng không có quyền tự ý quyết định!” Đối mặt với kháng nghị và chất vấn của các nguyên lão cổ đông, Bùi Duật Thành chỉ nghiêng đầu chống trán, tay còn lại thì nhẹ nhàng gõ lên bàn theo tiết tấu, vẻ mặt bình tĩnh như thể anh đang kiên nhẫn nghe lời bọn họ nói.

Một vị cổ đông nãy giờ vẫn im lặng không nhịn được nữa phải lên tiếng: “Ngài Tiền, Phùng lão, hai vị cứ bình tĩnh đã đừng nóng vội! Kế hoạch mở rộng kinh doanh mà Phùng lão vừa mới nhắc tới, chắc mọi người cũng biết mắt nhìn của Bùi tổng rất độc, những hạng mục mới do cậu ấy phát triển hai năm nay không có hạng mục nào là lỗ vốn!” “Còn về chuyện điều chỉnh chức vụ, chẳng qua đó là sự điều động cần thiết cho sự phát triển của tập đoàn.

Nếu mọi người muốn tập đoàn phát triển thì không nên chỉ nghĩ đến quyền lợi cá nhân mới đúng.” Vị cổ đông này có khuôn mặt cứng ngắc, ông mặc một bộ vest màu xanh đen, tóc tai được chải gọn gàng chỉnh tề, nhìn bề ngoài có vẻ như tầm bốn chục tuổi.

Nói xong, ông lướt mắt nhìn những vị cổ đông khác, trên mặt tràn đầy sự khinh thường.

Giám đốc Tiền ễnh cái bụng bia chửi ầm lên: “Nhậm Hồng Chí! Mày đừng có ở đó mà nói mát với tao! Mày nói dễ dàng như thể chẳng qua là vì chuyện này không ảnh hưởng tới mày! Một con chó săn nửa đường nhảy vào công ty, ỷ vào việc có thằng nhãi này làm chỗ dựa mà cũng dám làm cản trước mặt ông? Còn không biết đường tìm hiểu xem thân phận của ông ở nhà họ Bùi là gì!”