Alpha Yếu Nhất Trong Lịch Sử

Chương 16: Giống loài kỳ diệu




Tốc độ của tàu không gian rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến trước cửa đấu giá, sau khi hạ cánh, Mộ Thanh mới phát giác hình như mình và Siren đang mặc đồ đôi, nhưng vẻ mặt của cậu vẫn thản nhiên cùng Siren đi xuống tàu.

Thực tế thì Mộ Thanh đã căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, bởi vì những sinh vật hình người có hình dạng kỳ lạ xung quanh mang đến cho cậu rất nhiều đả kích, chúng có cổ tay giống như bạch tuộc, nhưng lại có đôi mắt kép, làm cậu mém chút nữa sợ đến ngất xỉu.

Cậu chỉ có thể ngăn không cho đôi mắt của mình dòm ngó lung tung, xung quanh rất ồn ào, cậu có thể cảm nhận được cổ tay của mình được Siren nắm chặt trong lòng bàn tay, cả người dường như bị hắn ôm lấy, không lâu sau, xung quanh đột nhiên an tĩnh lại, cậu lấy hết can đảm nhìn lên, không khỏi mở to hai mắt.

Cậu và Siren đang ở một góc thuận lợi trên cao, rất gần hội trường đấu giá, nhưng vẫn đảm bảo tốt sự riêng tư, nhìn trái nhìn phải.

Mộ Thanh kỳ quái hỏi: “Hòa Quang và Carlos đâu rồi?” Siren đau lòng sờ lên khuôn mặt tái nhợt của bé con, rót một ly ca cao nóng nhìn cậu uống xong mới nhẹ giọng nói: “Bọn họ ở cách vách.” Ngừng một lúc, hắn lại thản nhiên hỏi: “Bảo bối có phải rất sợ những ngoại tộc sao biển kia không?”

Nghe xong những lời này, Mộ Thanh sửng sốt một lúc mới nhận ra ‘bao bối’ ở đây là đang gọi mình, nét mặt thoáng chốc trở nên giận dữ, nhất thời không biết phải nói gì với Siren…... Siren thật quá biết tán tỉnh, chắc hắn không phải là một vương tử thích nói chuyện yêu đương đi? “Ta đương nhiên không phải vương tử, ta là kỵ sĩ của em, chỉ là kỵ sĩ của một mình em!”

Siren buồn cươi nhìn người yêu bé bỏng của mình đang ngại ngùng thu người lại thành một quả bóng nhỏ, không nhịn được mà hôn lên lỗ tai đỏ bừng của người yêu, ôm vào trong lòng chậm rãi chờ cậu bình tĩnh lại, Mộ Thanh lúc này đã ở trong trạng thái đóng băng não.

Không còn cách nào, bây giờ dù cậu mở mắt hay nhắm mắt, trong đầu đều hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Siren ngày càng trở nên chói lóa dưới ánh sáng rực rỡ cùng những lời nói lộ ra sự cứng rắn không gì sánh được!

Một tràng lời nói kỳ lạ nhưng hay ho từ khán đài vang lên, Mộ Thanh không khỏi tò mò nhìn xuống, không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt, bởi vì dưới đài chủ trì người bị bán đấu giá thực sự rất giống một tinh linh, với mái tóc dài màu xanh biếc và hai lỗ tai nhòn nhọn, thậm chí còn có một đôi cánh hơi trong suốt tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, bên tai là lời giải thích của Siren kịp thời truyền đến: “Hắn đến từ tộc người cây.”

Mộ Thanh không khỏi nghi hoặc quay đầu lại, Siren ánh mắt hơi rũ xuống, vừa vặn nhìn về phía Mộ Thanh: “Nhưng hắn là con lai, hẳn là có một nửa gien của bướm thủy tổ, nhìn bề ngoài xem ra đã có từ rất lâu.”

Cho nên hắn không có cách nào thu hồi đôi cánh của mình lại hoàn toàn. “Quao quao” Mộ Thanh ngơ ngác gật gật đầu, vẫn không hiểu nổi cây và bướm thì làm sao ở bên nhau, hắn rõ ràng là một tinh linh a, một tinh linh sống sờ sờ thường xuất hiện trong tiểu thuyết phương Tây.

Siren nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người yêu, không khỏi khẽ cười ra tiếng: Thật là một bạn nhỏ ngốc nghếch, căn bản không biết được chủng tộc con lai có ý nghĩa gì trong buổi đấu giá, bọn họ nếu không bị bán đấu giá thì chính là làm nô lệ các quý tộc thuần huyết, tất nhiên cả hai đều đáng khinh bỉ như nhau trong mắt người ngoài.

Thật là một phả hệ kinh tởm, Siren hờ hững nghĩ, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve mái tóc mềm mại của người yêu, thỉnh thoảng đùa nghịch nó một chút.

Cuộc đấu giá diễn ra chậm rãi, Mộ Thanh vừa nhìn vừa nghe Siren giải thích, giọng nói trầm thấp dễ chịu chậm rãi truyền vào màng tai, Mộ Thanh không khỏi ngáp một cái, buồn ngủ quá, thật muốn ngủ a, nước mắt sinh lý theo cái ngáp chảy xuống, Mộ Thanh vẫn là không chống cự được cơn buồn ngủ, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Siren nhìn chằm chằm những giọt nước mắt trên đầu ngón tay của mình một hồi lâu, đó là những giọt nước mắt vừa chảy ra từ khóe mắt của người yêu, trước khi chảy vào cổ đã được hắn nhanh tay tích góp lại.

Siren nhìn chằm chằm vào giọt nước mắt trong suốt như pha lê một cách khó hiểu, không ai biết hắn đang nghĩ gì, cuối cùng Siren đã lấy ra một chiếc hộp màu trắng và đặt nó vào.