Siren tự nhiên nhận thấy sự biến hóa của bé con, không khỏi kêu rên nghẹn cười, giọng nói từ tính pha chút khàn khàn khiến Mộ Thanh bị mê hoặc quên lối về, sau khi hai người thu thập xong đi ra ngoài, Hòa Quang và Carlos đã buồn chán ngồi dựa vào nhau ở tàu không gian phía trước.
Carlos nhìn hai người ngọt nị đến đau răng, trong lòng cảm thán tình yêu thật vĩ đại!
Mộ Thanh từ khi lên tàu không gian liền rất hưng phấn, sờ trái sờ phải, đáy lòng tràn đầy tò mò, Siren ở bên cạnh nhẹ giọng giới thiệu, Mộ Thanh thỉnh thoảng phát ra kinh ngạc cảm thán, không còn cách nào, ai bảo trước giờ ở địa cầu chưa từng thấy qua công nghệ cao siêu như vậy.
Điển hình như hiện tại trong tay cậu đang cầm một tấm ảnh tinh tế ba chiều, vũ trụ to lớn tráng lệ đầy màu sắc chứa đựng các hành tinh trong đó, mỗi khi chạm vào một điểm hành tinh sẽ có mô hình địa chất của toàn bộ hành tinh đó, cảm giác cực kỳ chân thực, trong đó còn bao gồm cả thực vật và động vật sinh sống trên hành tinh, nhảy lên không trung một cách sống động, toàn bộ tâm trí của Mộ Thanh đều bị cảnh tượng huyền diệu này hấp dẫn, Siren liếc nhìn bé con đang tập trung vào cuộc vui, ánh mắt hiện lên ý cười.
Hòa Quang đang cầm lái nhìn thấy cảnh tượng này trong gương chiếu hậu, hạ giọng nói: “Buổi đấu giá này là một sự kiện trong đại hiếm có, có cần nhắc nhở ông chủ một chút không?” Carlos bên cạnh sợ thiên hạ không loạn trả lời, “Hay là thôi đi, khó có được một lần, ta còn muốn chơi thật vui vẻ nha!” Giọng điệu tràn đầy tiếc nuối. Siren nhìn người nào đó đang chơi vui vẻ, nhàn nhạt nói: “Bình thường cũng có thể.”
Carlos không khỏi rên ra tiếng, ai oán mà nhìn Mộ Thanh. Mộ Thanh đột nhiên rùng mình, ngẩng đầu đã thấy Carlos mặt đầy oán hận, không nhịn được hoảng hốt.
Nhưng nhìn Carlos dáng vẻ ủy khuất, thân hình lại cao lớn dũng mãnh khiến cậu không khỏi bật cười: “Carlos, nhìn cậu giống như chó á, đặc biệt là một con chó lớn không ăn được thịt!”
“Chó là gì vậy?” Carlos rất ham học hỏi, đôi mắt nâu to tròn chớp chớp, “Là một con vật rất đáng yêu.” Mộ Thanh thản nhiên trả lời.
Carlos suy nghĩ một chút, Mộ Thanh nói hắn giống chó, chó lại tượng trưng cho sự đáng yêu, vậy…... chẳng phải Mộ Thanh nói hắn đáng yêu sao? Á á á, mẹ ơi, nhóc alpha này cũng quá thẳng thắn đi, đúng là không biết xấu hổ, có ông chủ ở đây mà còn nói hắn đáng yêu.
Thật sự, thật sự...... quá đáng yêu…... Không, không được, Carlos mày phải tỉnh táo lên, không thể bị viên đạn bọc đường mua chuộc được, Mộ Thanh nhìn vẻ mặt Carlos không ngừng thay đổi sau khi nói xong lời này, mặt đỏ bừng, cố gắng nghiêm túc nói: “Tôi là alpha, cậu, cậu, sau này không được nói tôi giống chó!”
Mộ Thanh cố nén ý cười: “Ừm!” Carlos nhìn Mộ Thanh nhanh chóng đồng ý, kỳ quái cảm thấy có chút ủy khuất, gì thế này, mới rồi còn nói mình đáng yêu, nhanh như vậy lại đổi ý, sao không nhẫn nại thêm một chút hả?
Carlos nhanh chóng ngồi thẳng dậy, còn chưa kịp bình tĩnh lại cảm xúc đã nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, hắn đột nhiên quay người lại, mặt đối mặt với ông chủ của mình.
Carlos sợ hãi đến mức con ngươi co rụt lại, tròng mắt bị kích thích trông như một con thú hoang, toàn thân cứng đờ, rõ ràng là khuôn mặt vô cảm quen thuộc, vẫn là giọng nói điềm tĩnh đó, nhưng Carlos chỉ cảm thấy dáng vẻ của ông chủ quá đáng sợ, đến mức có thể khiến hắn gặp ác mộng mấy ngày.
“Carlos, cà vạt của ngươi bị lệch rồi.” Siren nói xong liền giúp hắn chỉnh lại một chút, sau đó quay trở lại chỗ ngồi, giống như một người lãnh đạo giỏi hay giúp đỡ nhân viên của mình, để lại Carlos lông tơ dựng đứng cảm nhận được cái chạm kỳ lạ vừa rồi từ đôi bàn tay có thể bóp nát cơ giáp bằng tay không của ông chủ lưu lại ở điểm chí mạng sau gáy của hắn.
Cứng ngắc quay người lại, Carlos chỉ cảm thấy vừa buồn vừa tức: Gừ gừ gừ, đối xử với người khác giới vô nhân đạo Siren, gừ gừ, uổng công mình là cánh tay đắc lực của hắn, tên đầu xỏ vô lương tâm này, lại còn uy hiếp mình, tức thật chứ!