Alpha Yếu Nhất Trong Lịch Sử

Chương 12: Bạn trai




Editor: SoleilNguyen

Tác giả: Trầm Ái

Một tiếng "xoảng" lớn vang lên, Mộ Thanh theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt có chút quen thuộc của Carlos, và người luôn treo đầy ý cười Hòa Quang, cùng với một đống vật phẩm chất chồng dưới chân, nhưng lúc này biểu cảm của hai người lại có chút khó tả, vẻ mặt vỡ mộng, như thể vừa nhìn thấy điều gì đó rất khó tin.

Thực ra, tâm trạng của Carlos và Hòa Quang không thể diễn tả hết bằng lời, vốn là sau khi tan làm Carlos tình cờ gặp được Hòa Quang đã mua sắm xong cho em trai của mình, hai người liền đi về cùng nhau, mọi chuyện vẫn như thường lệ.

Cho tới khi đến đại sảnh, Hòa Quang còn chưa kịp đặt vật phẩm trên tay xuống, đã nghe thấy màn đối đáp giữa Mộ Thanh và Siren, hai người bọn họ không bao giờ ngờ rằng, người thường ngày luôn luôn trầm mặc ít lời, tác phong tàn nhẫn như Siren lại sẽ trả lời Mộ Thanh như vậy.

Cái gì mà "người tiên phong" rồi "người đi đầu" nghe như là đang tự đề cao chính mình đều từ trong miệng Siren nói ra, nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, sợ rằng cũng sẽ không tin, lúc này Hòa Quang mới chợt khiếp sợ, quên mất trên tay của mình còn đang xách theo vật phẩm.

Càng đừng nói là người ngày thường toàn thân gân guốc như Carlos, bây giờ hắn chỉ muốn quay lại phi thuyền bắt Alice đem lại đây để người nọ nhìn xem đầu óc của ông chủ có vấn đề gì hay không.

Quả không hổ lả Siren, đối mặt với ánh mắt quỷ dị của cấp dưới, nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn chậm rãi nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn bình thường một chút: "Đây là Mộ Thanh, ngày hôm qua chắc các ngươi đã gặp rồi, sau này hắn sẽ là bạn trai của ta."

Vừa dứt lời, hắn liền chạm vào mái tóc đen mềm mại của bé con, ánh mắt tràn ngập ý cười: "Bọn họ chính là đồng bạn mà anh vừa nhắc tới, Carlos và Hòa Quang."

Mộ Thanh khó có được dè dặt một chút, một màu hồng nhạt lan tràn đến mang tai, cậu ngượng ngùng nói: "Xin chào, tôi là Mộ Thanh, tôi, tôi là bạn trai của Siren, rất vui được gặp hai người!" Mộ Thanh nỗ lực ở trong lòng cổ vũ chính mình, không được căng thẳng, dù sao mình cũng là alpha, Siren là omega, hai ta ở thế giới này là yêu nhau một cách hợp pháp, nên không việc gì phải sợ cả, nhưng mà, loại hành động gặp gỡ bạn bè của nhau rồi xác nhận quan hệ như thế này sao lại cảm thấy xấu hổ như vậy!

Mộ Thanh suýt chút nữa muốn che mặt chạy trốn, cậu nhớ là trước kia mình đâu có loại xấu hổ kỳ quái này!

Nhìn bé con thẹn thùng như vậy, đáy lòng Siren đều là tràn ngập yêu thương, Hòa Quang và Carlos dường như nhìn thấy một vầng hào quang màu hồng vô hình tỏa ra xung quanh hai người, ha ha, mặc dù còn chưa ăn cơm tối nhưng trong bụng lại có vẻ như đã no nê, Hòa Quang cất lại quà tặng, sau đó cùng Carlos mặt không cảm xúc mà ngồi với nhau.

Trong lòng chỉ nghĩ vứt đi đống cơm chó này, một chút cũng không muốn ăn.

Hơn nữa, ông chủ à, có phải hay không ngài đang chơi đùa quá trớn, Hòa Quang dùng ánh mắt ra hiệu cho ông chủ của mình, lừa gạt một bé alpha mới vừa thành niên thật sự có ổn không, bộ ngài không sợ rằng khi bé con biết được danh tính thực sự của ngài sẽ trở mặt hay sao.

Tiếc là khóe mắt của Hòa Quang gần như sắp co giật, Siren vẫn cứ như không có chuyện gì mà ngồi đó cùng bé alpha bám dính lấy nhau, quyết định nhắm mắt lại không nhìn nữa, nhưng oán hận trong lòng gần như giống hệt Carlos.

Nha nha, ngay cả một xử nam nghìn năm như ông chủ mà còn yêu đương, vậy hắn khi nào mới có được một bé omega đáng yêu ngoan ngoãn cho riêng mình đây, nhỏ một chút cũng không sao hết, nhìn bộ dáng dỗ dành bé alpha đến ngoan ngoãn của ông chủ, sự đố kỵ trong lòng bọn họ gần như muốn bùng phát ra tới.

Sau khi tạm biệt bạn bè của Siren, Mộ Thanh và Siren liền cùng nhau trở về phòng, Siren phối hợp với nhịp điệu của bé con, bước đi một cách chậm rãi, tận hưởng khoảnh khác yên bình trong lúc này, bởi vì phòng của Mộ Thanh ở phía trước Siren, cho nên Mộ Thanh dừng bước lại, Siren vốn muốn nhìn thấy bé con vào phòng rồi mới trở về phòng của mình, nhưng bé con lại dừng bước trước cửa phòng cậu, không có đi vào.

Nhớ lại dọc đường đi bé con cứ im lặng, Siren hơi cúi người, đến gần Mộ Thanh, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?" Thấy bé con vẫn cứ cúi đầu, hắn đoán: "Có phải em đang lo lắng đám người Hòa Quang sẽ không thích mình hay không?" Giọng nói càng lúc càng trầm, dưới ánh đèn mờ ảo, sự dịu dàng trong lời nói không chút nào che giấu biểu lộ ra, "Đừng lo lắng, bọn họ thực ra rất thích em, chỉ là không giỏi ăn nói mà thôi."

"Vâng, em biết." Mộ Thanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt bi thương mà Siren tưởng tượng trong đầu cũng không có xuất hiện, thị lực tốt giúp hắn có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt có chút ngượng ngùng của bé con, Mộ Thanh hít một hơi thật sâu nói: "Anh cúi xuống một chút" Siren nghe lời hơi cong eo xuống một chút, quần áo trên người phác họa ra vòng eo thon thả uyển chuyển của hắn, lỗ tai Mộ Thanh đột nhiên trở nên đỏ bừng.

Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cậu nhẹ nhàng hôn lên giữa trán Siren, như hoa nở, như xuân về, giọng nói nhỏ đến khó tin "Siren, chúc ngủ ngon!" Nói xong liền vội vàng chạy mất, chỉ để lại một mình Siren trông như bị điểm huyệt.

Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi đứng thẳng dậy, sờ lên giữa trán của mình, dường như có thể cảm nhận được nơi vừa rồi có chút ươn ướt, vẻ mặt không thể giải thích được, "Chậc, xem ra lần này thật sự xong rồi." Thanh âm nỉ non nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập loạn xạ, thình thịch thình thịch, một chút lại một chút tố giác hắn vừa mới đã động tâm!