Ái Tình Hào Môn Xin Đừng Rời Xa

Chương 9: Tôi không cần anh bố thí




Hiểu Khê và Thiên Vũ đã thức giấc cả hai cùng đi xuống nhà để dùng bữa, dì Lan nhìn thấy hai người đến tận trưa mới chịu ra khỏi phòng thì không ngăn được ánh mắt đầy ý cười, Hiểu Khê mặc một chiếc váy kín đáo để che đi những vết đỏ do một người này đó đã có những hành động trái khoáy, Thiên Vũ vẫn rất thản nhiên bản thân đã ăn no còn vênh váo càng khiến cho Hiểu Khê khó chịu, cô lầm bầm chửi rủ (đồ đáng ghét tôi sẽ không cho anh động vào người của tôi thêm một lần nào nữa đâu).

Thiên Vũ nhếch mép cười cười đưa tay qua ôm lấy eo nhỏ của Hiểu Khê kéo cô lại gần sát với mình thì thào vào tai của cô.

“Ấm ức lắm sao?”

Hiểu Khê đẩy Thiên Vũ rồi đứng cách xa anh một khoảng.

“Tránh xa tôi ra.”

Khắp cơ thể của cô nơi đâu cũng mỗi mệt đau nhức chẳng còn chút sức lực nào cả, dì Lan đi đến niềm nở nói.

“Hiểu Khê à sao này cứ gọi dì là dì Lan ta là em gái của mẹ Thiên Vũ cũng quản gia của nhà này.”

Hiểu Khê mỉm cười đứng lên cúi đầu chào hỏi.

“Con chào dì sao này mong dì chỉ dạy con thêm ạ.”

Dì Lan xua tay nói.

“Được rồi đừng khách sáo điều là người trong nhà cả mà.”

Dùng bữa xong dì Lan lại lên tiếng đề cập đến vấn đề mà cả hai người không muốn nhắc đến.

“Còn chiếu đi trăng mật thì sao hai đứa không định đi sao?”

Dì Lan quay sang hỏi Thiên Vũ.

“Không đi sao con hai đứa vừa mới kết hôn với nhau nên có nhiều khoảng không gian riêng, hành lý bên kia là sao?”

“Con phải đi công tác chuyện đó tính sao đi dì.”

Dì Lan có vài phần phẫn nộ nói.

“Không được vừa mới kết hôn mà con đã bỏ vợ ở nhà đi công tác như thế sẽ không hay đâu.”

Hiểu Khê như tìm được ánh sáng hi vọng nếu Thiên Vũ rời đi thì cô sẽ càng tự do hơn không phải ngày ngày phải nghĩ cách đối phó với anh.

“Không sao đâu dì cứ để anh ấy hoàn thành công việc của mình trước đi thời gian còn dài khi nào đi cũng được con cũng có lịch trình riêng của mình ngày mai con phải đi nhận lớp dạy ballet cho mấy đứa trẻ rồi, chuyện đó khi nào có thời gian thì sẽ tính toán lại.”

Ánh mắt của dì Lan đầy phán xét.

“Hai đứa sao lại đồng loạt từ chối chuyến đi trăng mật như thế đừng bảo với dì là tối hôm qua cãi nhau đấy nhé.”

Thiên Vũ và Hiểu Khê đồng loạt trả lời.

“KHÔNG CÓ”

Cả hai vô thức nhìn nhau, Thiên Vũ đứng lên nói.

“Vào phòng có vài chuyện cần nói.”

Dì Lan liền lên tiếng quở trách anh.

“Nói chuyện với vợ như thế sao.”

Hiểu Khê vội vàng đứng lên giải vây.

“Chắng anh ấy chưa quen.”

Hai người đi vào phòng tân hôn tối qua vô cùng hỗn độn bây giờ đã được dọn dẹp gọn gàng, Thiên Vũ đi đến sofa ngồi xuống bắt chéo hai chân lại ánh mắt ra lệnh cho Hiểu Khê.

“Dì tôi chưa biết chuyện của chúng ta cứ cư xử như những đôi vợ chồng bình thường, tôi không muốn dì ấy buồn.”

Hiểu Khê gật gật đầu nói.

“Biết rồi.”

Thiên Vũ đứng lên đi vào phòng để quần áo thay đồ đến lúc bước ra đã là một bộ âu phục chỉnh tề bàn tay đang cài lại cúc áo ở cổ tay nhưng mân mê rất lâu vẫn chưa làm được, Hiểu Khê đang ngồi soạn lại quần áo cảm thấy chướng mắt vô cùng cô bước xuống giường đi đến gật lấy cánh tay của Thiên Vũ.

“Để tôi giúp nhìn anh làm chỉ thấy chướng mắt.”

Thiên Vũ để cho Hiểu Khê giúp mình anh cúi đầu xuống nhìn sâu vào gương mặt đang tập trung của cô vợ nhỏ, cài xong cúc áo Hiểu Khê lại tiếp tục đi đến giường tiếp tục soạn quần áo, Thiên Vũ lấy ra một chiếc thẻ ném lên giường.

“Cho cô muốn mua gì thì cứ thoải mái.”

Hiểu Khê nhìn vào tấm thẻ là thẻ tín dụng, cô cầm lên nói.

“Tôi có tiền không cần bố thí vậy đâu.”

Thiên Vũ lườm Hiểu Khê một cái ánh mắt đầy phán xét.

“Không phải là bố thí, bây giờ cô đã là vợ của nhị thiếu gia nhà họ Lê rồi không ăn mặc tùy tiện được, cứ mua quần áo đẹp mà mặc tôi có nhiều tiền đừng bận tâm gì cả.”

Hiểu Khê bĩu môi nói.

“Có nhiều tiền lắm sao, mấy người giàu có hay có bản tính hóng hách như thế lắm hả, tôi không cần mang đi đi muốn lúc nào quay về cũng được càng muộn càng tốt tôi muốn được tự do một thời gian.”

Thiên Vũ đi đến chóng tay lên giường ánh mắt thách thức nhìn cô vợ nhỏ đanh đá trước mắt.

“Không sợ chồng mình ngoại tình sao?”

Hiểu Khê nhếch mép cười khinh bỉ.

“Nếu sợ tôi đã không bảo anh đi lâu một chút, đừng quên mối quan hệ của chúng ta ở đâu.”

Thiên Vũ đứng thẳng người dậy chỉnh sửa lại quần áo rồi bước đi.

“Được rồi tôi đi đây ở nhà đừng có mà gây chuyện có biết chưa.”

Hiểu Khê nhìn theo bóng lưng anh đi trong lòng liền dâng lên một cảm giác muộn phiền.