Ái Tình Hào Môn Xin Đừng Rời Xa

Chương 8: Sau này sẽ từ từ thưởng thức




Vừa nói xong đôi môi của anh lại di chuyển lên chiếc cổ trắng ngần của Hiểu Khê.

"Từ từ đã tôi..."

Thiên Vũ thở dài khó nhọc nói.

"Không thể từ từ được, nằm yên đi tôi sẽ là người chủ động."

"Ai cho anh chủ động, mỗi khi làm ra những chuyện đáng xấu hổ như thế này trên phim ảnh điều là đàn ông chịu trách nhiệm, tôi là phụ nữ hiện đại, tôi muốn chủ động."

Thiên Vũ nghe Hiểu Khê nói cả người đơ ra.

"Cô đang nói gì vậy?"

Hiểu Khê đang đưa Thiên Vũ vào mưu kế của mình để thao túng tâm lý của anh.

"Buông tôi ra đi tôi sẽ chủ động với anh."

Thiên Vũ liền nhếch mép cười nói.

"Cô quá ngây thơ rồi đấy, đừng tưởng nói như thế tôi sẽ bỏ qua cho cô."

Hiểu Khê vẫn cố chấp lương lẹo nói.

"Hợp đồng tôi cần có một bản hợp đồng để nói rõ vấn đề chăn gối này, anh không thể nào làm một cách bừa bãi như thế được."

Thiên Vũ thật sự rất đau đầu, lúc nào cái miệng của cô vợ nhỏ cũng chí choé không chịu yên, anh phải dùng tuyệt chiêu đe doạ.

"Còn nói nữa thì ngày mai đừng hòng bước xuống giường."

Hiểu Khê nghe Thiên Vũ nói xong liền im bặt, Thiên Vũ nhanh tay cởi bỏ chiếc váy ngủ mỏng manh của Hiểu Khê.

"Biết sẽ cởi ra vậy lúc nãy không cần mặc cho vướng víu."

Hiểu Khê lấp bấp nói.

"Từ từ đã anh sao lại thuần thục như thế, trước đây chắc chắn đã ngủ với rất nhiều phụ nữ có đúng không?"

Thiên Vũ vẫn không trả lời vì đang bận rộn dạo chơi trên cơ thể của Hiểu Khê, bàn tay của cô được buông tay, Hiểu Khê liền túm lấy tóc của Thiên Vũ, khiến cho anh nhăn mặt.

"Cô làm gì vậy?"

Hiểu Khê giận dỗi nói.

"Tôi hỏi mà anh không nghe sao?"

Thiên Vũ bất lực thở dài nói.

"Tự biết thôi, tôi không thích quan hệ bừa bãi như cô nghĩ đâu."

Anh lại tiếp tục cúi đầu xuống lại bị Hiểu Khê kéo tóc lên lại.

"Vậy trước tôi là ai?"

Thiên Vũ khó chịu chao mày lại, gương mặt điển trai bị Hiểu Khê làm cho tức đến chết.

"Chỉ có mỗi cô thôi đừng hỏi nữa, chưa thấy ai nhiều chuyện như cô đấy, nếu cứ nói mãi đến sáng cũng chưa xong đâu, nằm yên còn nói nữa thì đừng trách.

"Anh định làm gì tôi?" - Hiểu Khê thách thức nói.

Bàn tay của Thiên Vũ bóp mạnh vào một bên cặp đào căn mộng của Hiểu Khê, cô giật bắn người hét lớn.

"Đừng bóp bậy bạ tên biến thái này, tôi sẽ không bao giờ cho anh chạm vào người tôi nữa....um.."

Đôi môi đang uyên thuyên đã bị ngấu nghiến trừng phạt vì không thể ngớt lời, Hiểu Khê bị hành hạ đến thê thảm cô cứ nức nở dưới thân của Thiên Vũ.

"Đủ rồi đừng đừng nữa tôi choáng quá sắp ngất rồi."

Thiên Vũ để Hiểu Khê nằm úp mặt xuống giường cơ thể hai người dán sát vào nhau bên dưới tiết tấu liên tục.

"Không có ai sắp ngất mà lại nói nhiều như cô cả."

Hiểu Khê hận không thể đem anh băm ra thành trăm mảnh.

"Đừng mà Thiên Vũ ngày mai rồi hẳn tiếp tục có được không, tôi không còn sức nữa."

Thiên Vũ nhìn thấy cô vợ nhỏ cũng có vẻ rất đáng thương anh thì thào bên tai của Hiểu Khê.

"Lần cuối tôi sẽ kết thúc nhanh thôi."

Hiểu Khê nức nở oán trách.

"Bao nhiêu cái lần cuối rồi đồ đáng ghét đừng hòng ngày mai tôi nói chuyện với anh."

Thiên Vũ nhếch mép cười gian xảo đáp lời.

"Tôi không cần cô nói chuyện chỉ cần cô chiều lòng tôi ngay trên giường mà thôi."

Hiểu Khê khóc không thành tiếng.

"Tên chết bầm đáng ghét."

Thiên Vũ có vào phần mạnh bạo vào những giây phút cuối, rồi ngã rạp xuống đè lên cơ thể của Hiểu Khê, cô cũng chẳng mở mắt lên được nữa, hai người đã trải qua không biết bao nhiêu lần, đến khi chỉ nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng của Hiểu Khê.

Thiên Vũ tỉnh giấc anh đưa tay sờ soạn người bên cạnh Hiểu Khê khó chịu khẽ rên lên một tiếng.

"Để cho tôi ngủ."

Anh mở mắt ra đập vào trước tiên là đôi gò bồng mềm mại của Hiểu Khê, cô nằm cao hơn anh cả một cái đầu, như mẹ đang ôm con trai ngủ, Thiên Vũ bị ôm chặt đến mức cả mặt cứ ma sát vào nơi mềm mại đó, anh nhân cơ hội càng muốn trêu chọc cô, Hiểu Khê cảm thấy hơi nhột cô bất giác cười ngây ngô.

"Đừng có liếm nữa đồ chó hư."

Thiên Vũ nghe vợ bảo mình là chó có vào phần bất mãn, anh đưa miệng vào cắn nhẹ lên nơi mềm mại nhất để lại trên đó một giấu đỏ hồng, Hiểu Khê bị cắn đến thức giấc.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Cô bảo ai là chó."

Hiểu Khê đẩy Thiên Vũ ra quay lưng về phía anh.

"Không biết chỉ ngủ mơ thôi đừng làm phiền tôi nữa."

Thiên Vũ vẫn như cái đuôi bám riết lấy Hiếu Khê khiến cho cô khó chịu.

"Anh đi lấy laptop cho tôi muợn."

Thiên Vũ ngẩng đầu lên hỏi.

"Để làm gì?"

"soạn hợp đồng."

Thiên Vũ gãi gãi đầu nói.

"Không cần vội vàng như thế đâu."

Hiểu Khê phủ chăn kín người tức giận nói.

"Vậy để yên cho tôi ngủ anh không biết mệt à."

Thiên Vũ khẽ cười nói.

"Được tha cho cô ngày tháng còn dài sau này sẽ từ từ thưởng thức."

Nói rồi anh bước xuống giuờng đi vào phòng tắm, Hiểu Khê mở chăn ra hậm hực nói.

"Xem mình là đồ ăn hay sao mà dùng từ ngữ như thế đúng là đáng ghét thật mà."