Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 111




Ở khoảng không khác:

* Ầm * tiếng linh lực phản vệ đẩy người ra xa.

* Ọc * Máu từ khóe miệng trào ra.

" Aiya! Lão nương gia ít nhiều tuổi cũng đã cao. Nhìn những loại kích thích này không khỏi bổ mắt... à không nóng mắt đó mà!" - Vệt sáng kia giọng khẽ cười thích thú nói.

" Có gì đáng cười!" - Hạ Thất Phượng bị đẩy ra, ngồi bệt dưới đất mà thở dốc vội vàng nói.

" Không thích sao? Ta lại thấy rất thú vị!" - Vết sáng hóa ra hình người nói khiêu khích nói.

Hạ Thất Phượng chỉ khẽ liếc nhìn qua rồi lạnh lùng nói: " Vô vị "

Tuy miệng lưỡi rất sắc nhọn, nhưng mà vẫn không che giấu được là phần vành tai đã đỏ ửng. Cũng thật lạ đó nha. Tai đã đỏ đến vậy nhưng mặt vẫn điềm nhiên như không có gì, đúng là hiếm thấy.

" Chao ôi! Xem tiểu nha đầu nhà ta khổ sở chưa kìa!" - Giọng người kia châm chọc.

" Cả người sáng chói như vậy! Chắc hẳn là Xuân Thu tổ nhân rồi! Không ngờ đích thân người lại đại giá quang lâm!" - Hạ Thất Phượng cũng lập tức châm chọc lại.

" Tiểu nha đầu ngươi cũng biết ta! Vậy thì kiến thức không tồi!" - Xuân Thu lại nói mỉa.

" Ta thà gặp Đông Hòa trưởng lão!" - Hạ Thất Phượng lại móc họng.



" Cái đứa trẻ này!... Chỉ là ngươi, chỉ vì ngươi là người mang dòng máu thuần khiết của Thánh nữ dị tộc bổn cung mới đích thân ra mặt. Bằng không ta thèm vào!" - Xuân Thu tức giận đáp trả.

Lại nói về dị tộc Yên Nam, hay cũng chính là Tam gia tam kỳ. Xa xưa, những người cơ thể dị biệt, ngoại hình đặc biệt thường bị kì thị. Nhưng đó là di truyền của những dòng họ đặc thù. Vì vậy họ tụ lại một nơi, coi nhau như nhà. Một nhà nhiều họ thì sẽ có chính tông và nhánh tông. Hơn nữa so đi tính lại dù có một số điểm chung nhưng khả năng của họ là khác nhau, sẽ có kẻ mạnh người yếu. Những năm dài bị kì thị xa lánh khiến họ thu mình. Tự bản thân cũng cho rằng bản thân thấp bé, không dám chống trả. Xuân Thu là một người họ Tuyết Băng, bà là người đứng lên bảo vệ cho Tam gia lúc bấy giờ. Bởi dị tộc bọn họ có một cổ mật thất lâu đời, nhưng chỉ có người đặc biệt của họ Tuyết Băng mới có thể điều khiển.

Xuân Thu từ đó lên làm tổ nhân, Đông Hòa mà Hạ Thất Phượng là cộng sự của bà... Để bảo đảm duy trì được sức mạnh cho Tam gia, bà lập ra một chức vị gọi là Thánh nữ. Mỗi thế hệ Tuyết Băng sẽ có người sinh ra với khả năng điều khiển mật thất, người đặc biệt đó là thánh nữ. Họ chỉ thua mỗi Xuân Thu nhưng có thể thống lĩnh mọi người còn lại. Đó là để bảo vệ sự tồn vong của dị tộc Yên Nam.

" Xem ngươi thảm chưa kìa!... Cơ thể bê bết! Còn thở không xong!" - Xuân Thu chán ghét nói.

" Còn không phải tổ nhân cũng vô năng, không thể giúp ta nhổ bỏ đống hổn tạp này ra khỏi cơ thể sao?" - Hạ Thất Phượng liền có ý trách cứ.

" Tiểu tử thối!... Ngươi không thấy ta đã cố gắng như nào sao? Không nhờ bổn cung thanh trường kiếm có thể biến thành dao găm cho ngươi sao? Sợi xích dài ngoằng đó có thể ngắn bớt được sao?" - Xuân Thu cáu bẩn nói.

Nói đi cũng phải nói lại. Pháp thuật này quá mạnh, lúc ở khoảng không do Xuân Thu tạo ra, đã thử mọi cách cũng không rút chúng ra được. Chỉ có thể dùng linh lực của tổ nhân làm chúng biến đổi một chút.

Hạ Thất Phượng vẻ mặt vẫn còn muốn đấu khẩu nhưng vẫn không cam lòng mà ngậm miệng lại bày tỏ thái độ cảm ơn.

" Bỏ đi... Ngươi xem, ban nãy ngươi rõ ràng đã về lại thân xác được rồi!... Chỉ là chạm một cái, sao có thể làm cho cháu gái phượng yêu phản phệ kịch liệt đến vậy?... Trừ phi, con bé đó khắc chế ngươi!" - Xuân Thu thở dài, đăm chiêu nói.

" Ý người là.... nó muốn giết ta?" - Hạ Thất Phượng lập tức hỏi lại.

" Rất có thể!... Nhưng lại không thể!" - Xuân Thu khó hiểu đáp lại.

" Là có ý gì?" - Hạ Thất Phượng lại hỏi.

" Con biết dường như mang theo sát vệ trong người, sẽ lập tức khắc chế ngươi. Nhưng nó lại không muốn giết người.... Ta có cảm giác nó yêu thương ngươi hơn ai hết. " - Xuân Thu nghiêm túc phân tích rồi nói.



" Yêu thương ta?... Ta đối xử vô tình trước mặt nó, sao có thể yêu ta?... Hơn nữa, dù ta thật sự có lòng che chở... cũng không khỏi có chút buồn... trước kia nó đã không ít lần, dường như hại chết ta!" - Hạ Thất Phượng vẻ mặt đượm buồn thở dài đau sót nói.

" Vậy ngươi không thương nó sao?" - Xuân Thu trầm mặc hỏi.

Lời này khiến Hạ Thất Phượng cứng họng không thể lập tức đáp ngay, chỉ có thể đơ ra đó.

" Ta là tổ nhân của ngươi. Cũng sống lâu hơn ngươi, ta đương nhiên nhìn thấu... Nói đi, tại sao?" - Xuân Thu lại thở dài diễn dẫn.

Câu nói này tuy không hoàn chỉnh. Nhưng có lẻ là người trong nhà, tính tính không mấy khác biệt lại chuyên nói những từ cao thâm. Hạ Thất Phượng cũng đã hiểu, vế sau rốt cuộc Xuân Thu muốn hỏi gì!

Tại sao biết rằng con bé muốn hại mình lại vẫn hết lòng hết dạ yêu thương, bảo hộ đứa trẻ?

Hạ Thất Phượng có chút suy tư nhưng cũng khẽ cười nhạt, đôi mắt mang chút gì đó nhẹ nhàng chiều chuộng.

" Yêu thương? Ta từ bé đã chẳng còn gì gọi là yêu thương... Không có tình cảm, không có tim, huông hồ nói đến yêu thương một ai đó.... Còn về bảo hộ...có lẻ là vì.... nụ cười con bé rất đẹp?" - Hạ Thất Phượng có chút hài lòng nhưng mất mát nói.

Xuân Thu từ trên cao nhìn xuống đứa trẻ nhà mình. Không khỏi thích thú mà miệng có chút mang ý cười. Hạ Thất Phượng cũng nhìn thấy biểu tình này. Xuân Thu quay mặt đi nhìn về phía Giản Sơ Mạn, không tiếp tục nhìn cô. Y hiểu hành động này là tổ nhân không muốn để y ngượng lại không dám nói gì.

" Con bé lúc nhỏ là một đứa trẻ mập mạp khả ái. Má bánh bao căng mịn khiến người ta thường không nhịn nổi mà muốn chạm vào một cái. Nhưng mà cũng rất mít ướt, chỉ chạm nhẹ đã mặt mày ủy khuất, nước mắt lưng tròng. Phải bế đi ngắm hoa cỏ thì mới chịu nín... Ta trước giờ không tình không cảm lại phải ngày ngày trông coi một đứa trẻ. Sợ con bé khóc, sợ con bé đói, sợ con bé không cẩn thận lại bị thương... Sơ Mạn... con bé là ngoại lệ duy nhất, khiến ta chăm dần thành quen cuối cùng đặt cả tâm tư vào mà muốn cho nó một đời an yên.... Ta không phải một người dễ xiêu lòng, nhiều lúc ta muốn bỏ mặt nó. Nhưng nó lại cười... nụ cười ngây ngô đến ngốc nghếch. Ta lại không kiềm lòng được. Cho dù biến cả trang viên của mình thành khu vườn trồng toàn hoa mà con bé yêu thích chỉ để dỗ nó, ta cũng không tiếc. Đâu đó ta thấy hình ảnh bản thân trong con bé... nếu như không phải là dị tộc, nếu như không mang thân phận này, ta có phải cũng sẽ có thể ngây ngô lớn lên như vậy không?... Sơ Mạn, con bé đối với ta là hi vọng cuối cùng. Là niềm tin về một cái gì đó rất tươi sáng!" - Hạ Thất Phượng vừa mang ý khen ngợi lại có chút gì đó nén chặt nói.

" Nhưng rồi sau khi ta chinh chiến, mỗi lần quay lại. Vô tình vô ý làm sao? Lúc nào nó cũng đối xử lạnh nhạt lạnh lùng với ta. Mỗi lần ta gặp nạn, nó sẽ xuất hiện cách đó không xa. Như thể bản thân chính là thủ phạm, cũng không muốn gào lên cứu ta... Ngày đó ở thác nước, ta xuất ngũ quay về. Chỉ muốn chọn khúc vắng người ngâm mình trị thương.... Vậy mà lại có mai phục. Pháp trận tím nhạt biến ra ngàn kiếm nhọn như sắp đâm xuống.... Ta vừa trọng thương không có sức chống trả. Cũng may Tiểu Ái kịp thời xuất hiện. Nó vô tình đẩy Sơ Mạn một cái, phá vỡ pháp trận... Nha đầu đó cũng vì phàn phệ và trượt chân mà rơi khỏi mõm đá. Sau đó rơi vào thác nước."

" Ta về không báo với sư phụ. Lại mang thương tích đầy mình. Không có đủ lực liền được Tiểu Ái và Tiểu Yêu kéo vào động Huyền Băng trị thương... Nghe nói con bé ngã thác đập đầu, trí não không bình thường, trở nên hoạt bát hơn mọi khi... Lúc gặp lại. nó cũng không nhìn ta bằng ánh mắt căm hờn tàn ác đó. Đổi lại là đôi mắt long lanh như không biết không nhớ, nó hoàn toàn không nhận ra ta.... Cứ như vậy thăm dò, xem con bé học, lại xem con bé cười!... Ta thật sự không thể nào liên tưởng nó với một đứa hận ta tột cùng. ngày ngày tìm kế giết ta!"