Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 110




Khéo cũng đã trôi qua mấy ngày. Vẫn như mọi khi, lại là một đêm muộn, bây giờ thì chỉ có mình Giản Sơ Mạn có thể đến chăm cho Hạ Thất Phượng. Bởi vì... có lẽ là sư phụ của con bé thật sự lành ít dữ nhiều...

Những người có thể xem là thân thích với sư phụ đã nằm la liệt trong phòng khách để Nhan Linh Lung và y tiên nhân tích cực điều trị. Phượng Yêu ấn kí ngày càng rút đi sức lực của họ, khiến họ đau đớn không thôi. Nhưng tình hình của Hạ Thất Phượng lại càng tệ hơn. Gương mặt trắng nhợt, môi không chút máu. Hai mắt đã không còn vẻ hồng hào, đồng tử đã mất. Ngoại trừ cơ thể còn chút hơi ấm nóng của linh lực hỏa hệ đang kéo về. Thật sự y không khác gì người hấp hối.

" Sư phụ! Người nhất định phải vượt qua được!... Con vẫn còn chờ người... Không phải nói rất muốn để con chịu khổ để tự mình ngẫm nghĩ sao?... Con chuẩn bị tâm lý bị người hành hạ rồi... Mau tỉnh lại đi!" - Giản Sơ Mạn da diết ôm lấy cánh tay Hạ Thất Phượng, đôi mắt ướt đẫm nhưng miệng lại bất giác cười.

Thường nói, vui nhất là khi cười đến mức chảy nước mắt. Đau nhất là khi đau đớn mức bất giác cười điên dại.

Tự Giản Sơ Mạn cũng không rõ lòng mình. Nếu trên đời này chỉ có yêu và ghét thì tốt biết bao! Chỉ là con người có hỷ nộ ái ố, lại càng thêm hàng vạn tơ chấp niệm. Đã thật sự điên đảo thần hồn, không còn biết đâu là lý trí, đâu là thực tại.

" Sư phụ à! Lam Lan nói người ấy sẽ hết sức cứu... Phu nhân thì lại nói... dù rất đau, nhưng phải thừa nhận rằng không qua khỏi.... Hơi thở đã yếu ớt, mạch máu dần tan biến hết phân nửa... Căn bản không thể cứu chữa... Sư phụ, ta rất ân hận. Ân hận không chỉ là dùng thuật với người mà không biết giải, mà còn là hận mình không để tâm đến người sớm hơn... Mấy hôm nay nghĩ lại,... người thật sự đáng thương." - Giản Sơ Mạn bắt đầu bấn loạn, chỉ có thể tự nói với bản thân để trấn an.

" Ta nghĩ đến người 5 tuổi bị bỏ lại Hạ gia. Khác với ta từ lúc lọt lòng, người đương nhiên nhớ cha mẹ là ai! Cảm giác đó cũng là đau đớn quá rồi... Lớn lên một chút! Thì lại bị coi là phế nhân, lại còn bị chán ghét vì là Phượng Yêu. Thuở thiếu nữ lại phải lao mình nơi chốn sa trường đầy máu tanh, còn bị người ta tính kế... Đến bây giờ nhận đồ đệ thì lại bị đồ đệ khắc chết... Cuộc đời người cũng quá thảm rồi... Hạ Thất Phượng!... Tuy người là giả... nhưng ta thật sự rất muốn, rất muốn nói... Nếu như có kiếp sau, ta muốn sẽ tiếp tục được gặp người, được quen biết người." - Giản Sơ Mạn chân thành bộc bạch.

Cô bé nói rồi vội gạt nước mắt. Cái khăn ấm dày đắp trên trán của Hạ Thất Phượng bỗng dưng tuột xuống về bên trái. Nó khiến cho Giản Sơ Mạn chồm qua mà nhặt lấy... Cái khăn đó rất quan trọng. Nó là vật giữ cho cơ thể Hạ Thất Phượng ấm áp đến tận bây giờ. Nên không thể không lấy lại mà đắp lên. Nghĩ vậy, Giản Sơ Mạn không để tâm nhiều liền chồm người qua lấy.

* Ưm~ * Tiếng hôn

Tiếng môi lạnh chạm vào 2 phiến hồng đào căng mọng...

Điều này làm cho Giản Sơ Mạn hết sức ngạc nhiên... Sư phụ vậy mà ngồi dậy hôn cô.

Nhưng sau nụ hôn đó y lại tiếp tục nằm mạnh xuống mà hấp hối.

" Sư phụ!" - Giản Sơ Mạn kinh ngạc gọi.

Có điều hơi kì quái! Nhưng đến giờ mới phát hiện... Khi Giản Sơ Mạn ở riêng với sư phụ của cô hay tiếp xúc thân mật thì sẽ biến về hình dáng thiếu nữ 17 với y phục cổ trang...Hay là nói, chỉ cần ở riêng bên sư phụ tim đập nhanh một chút liền xảy ra phản ứng này.

Cũng không còn cách nào khác, chắc do mệt quá hoang tưởng ra ảo ảnh, sư phụ cao lãnh sao có thể hôn cô được... Nhưng nếu nói là ảo ảnh thì cũng quá chân thật rồi. Trên môi cứ cơ hồ cảm nhận chút mềm mại mang hơi lạnh nhè nhẹ.



Nhưng mà nếu suy nghĩ về mặt khoa học. Trước đây cũng có nghe qua, người sắp chết có thể làm một số thứ, hơi bật dậy cũng là có thể. Bởi trong họ vẫn còn điện, nó cộng hưởng với môi trường và vật tiếp xúc. Nói chung là vài thứ đại loại vậy, lúc đó cũng không nghe kĩ.

Chỉ rõ một điều, tuy theo hướng đó, sư phụ đã coi là sắp chết lại bật dậy hơi chút mà hôn cô. Cô lại không cảm thấy kinh tởm... 17 năm ăn học, thủ thân như ngọc lại vì người mà mất hết. Cũng đáng nghĩ, có nên để người chịu trách nhiệm không?

Dẫu vậy, Giản Sơ Mạn vẫn gắng ép mình quên đi. Lại nghĩ ba cái vớ vẩn gì không biết. Cô vội lấy khăn đắp lại lên trán sư phụ. Bản thân mệt mỏi mà dựa vào giường quan sát sư phụ, cũng là tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi.

Nghĩ lại thì, nơi đây cũng thật ấm áp... Tuy đây không phải thế giới thuộc về mình. Nhưng lão gia, phu nhân, sư phụ, còn có các sư tỷ muội, các tiền bối. Họ luôn quan tâm chăm sóc và trò chuyện cùng cô khi cô cần. Không như ở thế giới thực tại. Ở thế giới đó, cô bề ngoài là một đứa ngoan hiền nền nã phải nói. Nhưng chính cô rõ nhất, đó không phải con người thật của cô.

Sinh ra làm con một của một gia đình gia giáo. Tuy bình thường nhưng người trong họ đều là người tài giỏi. Thành tích học tập của nhà họ Giản luôn rất tốt, 10 người thì hết 9 người đậu trường top người con lại thì có học bổng toàn phần đi du học... Cha là con trưởng, cô tuy nhỏ tuổi hơn họ khá nhiều, nhưng xét vai với là thì bật trưởng bối. Những luật bất thành văn của gia đình tạo ra tiểu liên hoa Giản Sơ Mạn. Nhưng nội tâm hắc liên hoa luôn kêu gào muốn thoát ra... Dù vậy... cha mẹ cô cũng đã lớn rồi. Cô không thể vì tính cách riêng mà làm họ thất vọng, chỉ có thể ở nơi khác không có họ mà che giấu, phát tiết hết ra.

Còn ở nơi đây, kề bên Hạ Thất Phượng. Tuy nghiêm khắc so với cha mẹ cô giống nhau y đút. Nhưng mà sư phụ luôn vô hình chung ở bên cạnh cô lúc cô cần... Tuy không nói, nhưng mà vẫn luôn bảo vệ che chở. Nó khiến cô cảm giác được tình cảm gia đình lúc nhỏ. Lúc nhỏ một nhà ba người tuy có kĩ cương nhưng vẫn coi là vui vẻ thoải mái. Cô càng lớn, họ kì vọng càng cao. Cô phải không ngừng ép mình làm nhiều thứ không thích. Còn ở Hạ Thất Phượng, cô là chính mình, làm gì cũng không ai dị nghị rồi nhắc lại kĩ cương nữ đức...

Từng được người cứu, tuy hơi khó ở nhưng thứ cô muốn đều đáp ứng. Lần đầu có người ôm cô chạy đi giữa đêm lúc cô sốt cao ngoài phụ mẫu. Khẩu xà tâm phật nhưng vẫn luôn nghĩ thấu đáo, hết lòng vì cô.

Chỉ là trước kia cứ ngu ngơ, muốn bảo vệ cái mạng nhỏ mà theo ý Giang Nguyệt Ly, được nuông chiều đến hư người. Chịu chút khổ là oán giận. Bây giờ chịu động não thì rõ rồi... Tự cô cũng không biết mớ cảm xúc hỗn loạn này là gì? Không biết đối mặt thế nào đây?... Làm người thứ khó chống lại nhất chính là tình người và lòng người. Đạo lý này cô dường như hiểu dường như không. Ở tình thế một bên là sư phụ, một bên là Nguyệt Ly người sẽ để cô sống yên nếu cô chịu theo. Thật sự vẫn không thể đưa ra lựa chọn. Cô yêu cái mạng nhỏ của mình, nhưng cũng yêu cả sư phụ. Phải làm sao?

Khoan đã!? Yêu???

Ta lại nghĩ cái quái gì vậy? Vừa nghĩ cái gì? Cái gì yêu?... Giản Sơ Mạn mày không được phép có cái suy nghĩ biến thái đó. Người ấy là nữ nhân, lại còn là sư phụ của mày! Mày nghĩ cái quái gì vậy?...... Khoan đã! Sao phải hoảng hốt?.. . Yêu! Cũng có thể là tình cảm yêu thương sư phụ của một người đệ tử, có câu sư phụ như cha, trong trường hợp này mình coi người ấy quý trọng như phụ mẫu, nói yêu cũng không sao!.... Aiya Giản Sơ Mạn, mày nghĩ đi đâu vậy? Điên đầu chết mất. Mau bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi. Mày đâu phải les.... Ủa khoan, sao lại nghĩ mình không les, quan trọng là sao lại nghĩ đến vấn đề này... Mày lại làm sao nữa đây Giản Sơ Mạn.... Tức chết ta rồi....

Giản Sơ Mạn cứ nghĩ rồi nội tâm thầm đấu tranh kịch liệt, như một người phân liệt tinh thần. Liên tục đưa ra suy nghĩ rồi phản bác, một hồi lâu liền không chịu nổi mà gục đầu lên phần bụng của Hạ Thất Phượng.

" Hạ Thất Phượng người nói đi! Có khi nào ta thích người không?" - Cô trầm tư nhìn mặt sư phụ rồi lời cứ thế từ miệng vô thức tuông ra.

Cái quái gì vậy? Nói vậy cũng nói được à? Mày dừng lại ngay đi Giản Sơ Mạn.

Cô bất lực tự thuyết phục chính mình.