Ái Loạn Tình Điên

Chương 12: Học bá Hoa Vương




" Còn chị thì sao ạ? "

Đàm Hi Văn vẫn chăm chú tưới cây, viền môi khẽ cong lên như một phản xạ vô điều kiện:

" Thì sao? Tiểu thư muốn biết chuyện gì về tôi? "

" Là về gia đình của chị đó! "

Cô đi đến bên chị, đáy mắt ngập tràn hiếu kỳ và hồn nhiên.

Đàm Hi Văn quay sang, chị ngập ngừng giây lát. Hồi sau bỗng cất bình tưới sang một bên, đứng đối diện với Trương Tuệ Mẫn mỉm cười:

" Gia đình của tôi nhiều năm trước đã không còn nữa rồi! "

Không khí bỗng vì vậy rơi vào trầm mặc.

Một cơn gió thổi qua, mang theo khí lạnh của tiết trời đầu đông. Tà váy dài đen tuyền của Đàm Hi Văn phất phơ theo chiều gió. Lúc này, sợi dây chun búi tóc của chị bỗng bị đứt, mái tóc nâu xoăn sóng nhẹ nhàng rũ ra, dài mượt óng ả.

Chị vẫn nhìn cô, gương mặt xinh đẹp vẫn dịu dàng khi nói về bất hạnh của chính mình. Và đặc biệt, chị luôn mỉm cười, một nụ cười mang điệu buồn buồn man mác.

Trương Tuệ Mẫn chợt cảm thấy thương chị vô cùng, cô cúi người:

" Em xin lỗi ạ! Đáng lẽ ra em không nên hỏi nhiều! "

Đàm Hi Văn vội kéo vai cô đứng thẳng dậy:

" Tiểu thư không có lỗi! Chuyện xảy ra cũng đã rất lâu rồi, đây là số phận mà ông trời đã an bài cho tôi, tôi chỉ còn cách chấp nhận và mạnh mẽ bước tiếp mà thôi! "

" Đã có chuyện gì xảy ra với họ vậy ạ? "

Lại một tia ngập ngừng thoáng hiện trên gương mặt Đàm Hi Văn. Lần này, Trương Tuệ Mẫn tinh tế nhìn ra, cô vội nhìn về phía vườn hoa hồng kêu lên:

" A! Con sâu! Chị Hi Văn, có sâu kìa! "

Đàm Hi Văn cũng nhìn theo:

" Nó ở đâu vậy? Sao tôi không thấy? "

" Đó đó chị! Ủa kìa! Đâu mất rồi! " Trán cô lén lút đổ một giọt mồ hôi. Con sâu không tự nhiên biến mất nhanh như vậy, bởi vì nó vốn không có thật.

" Chắc là trốn rồi! Để tôi tìm thử xem! "

Trương Tuệ Mẫn nhìn chị mò mẫm ở vườn hoa hồng, chợt cảm thấy mình thật xấu xa. Nghĩ thế, cô bèn nói:

" Vâng! Chắc là trốn mất rồi! Chị mới không cần kiếm nó đâu! "

Đúng lúc này, một chiếc siêu xe màu đỏ từ cổng chính rẽ vào, đỗ tùy ý tại một khoảng trống trong hoa viên.

Trương Tuệ Mẫn và Đàm Hi Văn không hẹn trước đều hướng ánh mắt về phía chiếc xe kia.

Cửa xe được mở, người ngồi bên trong bước ra. Là một nam nhân cao gầy, khoác trên mình loại trang phục Rock nổi bật chẳng kém gì chiếc xe của cậu.

Trương Tuệ Mẫn đặc biệt bị thu hút bởi mái tóc vàng óng của anh ta. Cô chớp chớp mắt, đôi môi hồng hào chu lên trầm trồ.

Người kia đang ngó nghiêng quan sát, như cảm nhận được có ai đang nhìn mình liền quay sang, ánh mắt hai người va nhau từ khoảnh khắc ấy.

Nam nhân hơi nhếch môi, thong thả đi về phía hai cô gái.



Đàm Hi Văn tạm dừng công cuộc tìm sâu, chủ động đứng ra đi tới chỗ cậu, cúi người một cách cung kính:

" Xin chào Tô Thiếu! Rất hoan nghênh cậu đã đến đây thăm Điềm gia! "

Nam nhân nhìn Đàm Hi Văn, qua một lúc bỗng cười phá lên, kéo vai chị đứng thẳng dậy như vừa rồi chị đã làm với Trương Tuệ Mẫn:

" Thôi nào Văn Văn, đã nói bao nhiêu lần rồi chị đâu cần phải khách sáo như thế! Ít nhất thì với tôi, chị cứ tự nhiên đi! "

Đàm Hi Văn mỉm cười gật đầu:

" Vâng! Tôi sẽ chú ý! "

Cô vừa đáp, mặt cậu liền xuất hiện ba vạch đen. Rốt cuộc là cô có nghe hiểu không hay chỉ " Vâng! " cho có lệ thôi vậy!

Đang định nói gì đó, cậu sực nhớ ra phía sau Đàm Hi Văn còn có một cô gái. Cô cũng đang dõi ánh mắt nhìn về phía hai người, thái độ vừa dửng dưng vừa có chút ngây ngốc.

Cậu vỗ vai Đàm Hi Văn, ngón cái chỉ về phía Trương Tuệ Mẫn:

" Văn Văn, ai vậy? "

Đàm Hi Văn đi về phía Trương Tuệ Mẫn, chìa tay về phía cô tao nhã giới thiệu:

" Đây là Trương Tuệ Mẫn, người mà Điềm chủ đã đưa về nhà! "

Lập tức, sắc mặt cậu biến đổi, nhướng mày kinh ngạc:

" Là người anh ấy đưa về thật ư? "

" Còn đây là Tô Ưng Hồ, đại thiếu gia của Tô gia, anh em kết nghĩa của Điềm chủ! " Lời này, Đàm Hi Văn nói với Trương Tuệ Mẫn.

Tô Ưng Hồ nhướng người về phía trước cho ngang bằng với chiều cao của Trương Tuệ Mẫn, chủ động đưa tay về phía cô:

" Chào cô bé! Gọi anh là Ưng Hồ được rồi! "

Trương Tuệ Mẫn vô thức đưa tay ra, lập tức bị cậu bắt lấy. Cô ái ngại nhìn bàn tay bị bắt chặt, qua mấy giây mới được thả ra:

" Vâ… Vâng! Chào anh! "

" Ôi chao! Giọng nói đáng yêu thật đấy! Văn Văn nhỉ? " Sự bất ngờ lẫn thích thú hiện rõ trên gương mặt điển trai thời thượng của Tô Ưng Hồ. Mái tóc vàng vàng được rẽ làm hai ngôi khẽ đung đưa khi cậu quay sang nói với Đàm Hi Văn.

Đàm Hi Văn gật đầu mỉm cười, đuôi mắt cong cong hơi híp lại:

" Vâng! "

" Cô bé! Em bao nhiêu tuổi? " Cậu đứng thẳng người dậy, thầm dùng mắt đem đỉnh đầu Trương Tuệ Mẫn gióng sang mình, thua hẳn một cái đầu…

Quá thấp!

Không biết ai thế nào, nhưng Trương Tuệ Mẫn cảm thấy việc trực tiếp hỏi tuổi người khác khi mới gặp lần đầu thật sự rất thiếu tinh tế.

Ánh mắt cô lập tức trở nên sắc bén:

" Tôi đã là sinh viên đại học! "

Tô Ưng Hô cười híp mắt, để lộ nụ cười với hàm răng trắng muốt rất đẹp:

" Năm mấy nè? "



" Năm nhất! "

" Ồ, vậy ra chúng ta bằng nhau! " Cậu hào hứng thốt lên, đột nhiên đưa tay ra xoa đầu cô: " Trông cậu bé con quá! Tôi còn tưởng là học sinh trung học cơ, xin lỗi nhé Mẫn Mẫn! "

Cô lách đầu né tránh, ánh mắt đã hiển thị rõ chữ " Ngưng chạm vào tôi! ".

Chỉ tiếc Tô Ưng Hồ đã không đọc ra được. Cậu vẫn thản nhiên, vô tư và tỏ ra cực kỳ thân thiết với Trương Tuệ Mẫn, giống như một đôi bạn đã lâu không gặp mặt. Với tính cách xởi lởi, thân thiện, rất nhanh chóng Tô Ưng Hồ đã có thể mở được chiếc ổ khóa lòng của Trương Tuệ Mẫn.

Trương Tuệ Mẫn thường thụ động nhưng cũng chẳng đến mức lạnh lùng khó gần. Nếu có người chủ động bắt chuyện, cô tự nhiên sẽ bị cuốn theo.

Ở đây, tuy Tô Ưng Hồ gây ra ấn tượng không mấy tốt đẹp trong lần gặp gỡ đầu tiên nhưng ít nhất, tuy là thiếu gia của một gia tộc với vẻ bề ngoài đặc biệt cá tính, cô cứ nghĩ cậu sẽ là một thanh niên rất kiêu ngạo, ngông cuồng.

Nhưng ông bà ta đã nói đúng. Quả nhiên không thể nhìn người mà bắt hình dong. Đừng chỉ vì vẻ bề ngoài của ai đó có chút khác biệt mà tự ý đánh giá họ. Tất cả đều phải nhìn nhận từ nhiều khía cạnh khác nhau, nắm bắt phương diện một cách chuẩn xác.

Trở lại với thực tại.

" Cậu học ở đại học nào thế? " Tô Ưng Hồ đút tay vào túi quần, quay sang cô.

Trương Tuệ Mẫn đang chăm chú quan sát Đàm Hi Văn cắt tỉa cây hoa hồng, cô vô thức trả lời:

" Tôi học Kinh tế đối ngoại ở Đại học Hoa Vương. "

Đại học Hoa Vương, thuộc chuỗi các Đại học quốc gia, là một trong các trường top danh giá, có tiếng với tỉ lệ chọi là 1:30000. Để vào được Hoa Vương, đã có không ít thi sinh phải thi lại nhiều lần.

Trương Tuệ Mẫn vừa dứt câu, Tô Ưng Hồ liền chụp lấy hai vai cô lay lay:

" Mẫn Mẫn, thì ra trước mặt tôi là một học bá, một học bá! " Cái gì quan trọng luôn được nhấn mạnh hai lần.

Đàm Hi Văn cười khổ một tiếng:

" Tô thiếu, cậu dọa cô ấy sợ rồi! "

" Nhưng cậu ấy giỏi thật Văn Văn nhỉ? Năm ngoái được lọt vào top trường đại học lấy cao điểm nhất toàn quốc. Để vào được Hoa Vương, thí sinh phải đạt ít nhất 26,75 điểm trở lên. Mẫn Mẫn, cậu thi được bao nhiêu? "

Trương Tuệ Mẫn mím môi không đáp. Tô Ưng Hồ lại lay lay người cô:

" Thi điểm cao có gì xấu? Giấu cái gì chứ? "

" Được rồi được rồi! Tôi nói tôi nói mà cậu đừng làm loạn nữa! "

Trương Tuệ Mẫn gạt tay cậu ra:

" Tôi 28,65 điểm được chưa! Đứng sau thủ khoa tròn 29 điểm! "

Phút chốc, Tô Ưng Hồ trở nên bất động. Cậu vẫn nhìn chằm chằm cô, qua một lúc bỗng buông ra, lấy trong túi một chiếc điện thoại, nhanh như cắt đã nháy với cô một tấm hình.

Tô Ưng Hồ khua khoắng bức hình chụp chung của hai người ra trước mặt Trương Tuệ Mẫn:

" Phải khoe với các fan rằng, tôi đã rất vinh hạnh khi được làm quen với học bá của Đại học Hoa Vương! "

Trong điện thoại hiển thị ảnh cậu và Trương Tuệ Mẫn. Tô Ưng Hồ giống như ông hoàng ống kính, chỉ một cái chụp loáng trong chớp mắt nhưng thần thái lẫn đường nét của từng ngũ quan trên gương mặt cậu vẫn được khắc họa một cách lôi cuốn và đầy cá tính. Hoàn toàn có khả năng gây thổn thức trái tim của bất kỳ thiếu nữ nào khi nhìn thấy. Trong khi đó, Trương Tuệ Mẫn thì đang ngây ngốc nhìn vào camera, ánh mắt vốn sắc bén nay trợn tròn, nhìn kỹ một chút bỗng sẽ cảm thấy đáng yêu vô cùng. Mái tóc đen dài được cột đuôi ngựa, càng khiến cô thêm phần dễ thương, hoạt bát.

" Cậu… ý cậu? " Trương Tuệ Mẫn tạm thời vẫn chưa bất kịp nhịp sống. Nếu như cô không lầm, hình như cậu ta muốn đăng ảnh cô lên mạng ư?

Tô Ưng Hồ thu tay về thực hiện một loạt các thao tác trên điện, xong xuôi lại chìa ra trước mặt cô, khóe môi nhếch lên thích thú:

" Đã đăng tải! "