Ái Loạn Tình Điên

Chương 11: Sở thích quái dị | Đêm nay đừng hòng chợp mắt




Điềm Y Hoàng nhìn cô, chỉ thấy đỉnh đầu tròn tròn đen bóng, bàn tay nhỏ nhịp nhịp trên bàn, đến đũa cũng chưa dám cầm lên dẫu cho bàn ăn chỉ có hai người.

Thấy vậy, nữ giúp việc đứng gần đó liền đi đến, lấy đũa trên bàn lau qua một lần rồi đưa cho cô. Trương Tuệ Mẫn nhẫn lấy, mỉm cười cảm ơn.

Cùng lúc, Điềm Y Hoàng gắp thức ăn vào bát cho cô:

" Đến cả ăn cũng phải chờ người khác lấy đũa đưa cho. Trương tiểu thư, em rốt cuộc thụ động tới mức nào rồi? "

" Không phải! " Lúc này, Trương Tuệ Mẫn mới ngẩng đầu lên nhìn anh, thanh minh không thành lời: " Tôi… tôi… "

Điềm Y Hoàng không kiên nhẫn nghe cô lắp bắp, từ lời châm biếm bỗng dịu dàng cắt ngang:

" Về sau cứ tự nhiên như ở nhà! "

Nghe đến đây, cô lập tức khựng người.

' Cứ tự nhiên như ở nhà ' sao?

Từ khi nào một 'tù nhân' bị anh giam hãm như cô lại có tư cách này? Tư cách của một nữ chủ nhân thực thụ!

Nghĩ vậy, nhưng cô không nói ra, chỉ lẳng lặng ăn hết phần thức ăn anh gắp cho. Đều là món khoái khẩu nhưng Trương Tuệ Mẫn lại chẳng cảm nhận được tư vị gì, càng không cảm thấy hào hứng như trước nữa.

Hai người im lặng, cứ vậy mà dùng bữa tối. Anh ăn rất nhanh chóng, tốc độ không từ tốn ăn như những chàng thư sinh lịch thiệp, nhưng cũng chẳng thô tục hay để phát ra tiếng động sụp sộp khó nghe nào.

Trương Tuệ Mẫn hạ đũa, đứng dậy, Điềm Y Hoàng liền lên tiếng:

" Ăn thêm! "

" Tôi no rồi! " Cô nhìn bàn thức ăn hầu như vẫn còn nguyên, ngán ngẩm đáp.

" Tôi bảo ăn thêm! Đàm Hi Văn, phiền cô! "

Anh không nhiều lời, lau miệng xong trực tiếp đứng dậy rời đi.

Đây rốt cuộc là loại người gì?

Trường Tuệ Mẫn hậm hực nghiến răng. Đến cả việc ăn uống của người khác hắn cũng muốn quản. Hắn tự cho mình là bá chủ ư?

Đàm Hi Văn là chị giúp việc trẻ, từ khi Trương Tuệ Mẫn đến đây, việc ăn uống, chăm sóc cô đều do một tay chị lo liệu.

Ở Điềm gia đã nhiều năm, Đàm Hi Văn rất hiểu ý Điềm Y Hoàng, chị đi tới xới cơm và gắp thêm đồ ăn vào bát cho cô. Trương Tuệ Mẫn bĩu môi, không muốn động đũa, giống hệt như một đứa trẻ kén ăn.

Đàm Hi Văn thấy vậy phì cười:

" Tiểu thư không chịu ăn tử tế, tôi sẽ là người bị Điềm chủ trách phạt! "

Chỉ vì cô không ăn mà chị gái này bị người đàn ông xấu xa kia trách phạt. Nghĩ thấy không đành, Trương Tuệ Mẫn miễn cưỡng cầm đũa, máy móc ăn dần.



" Chú Điềm kia đáng lẽ ra phải là họ Vô tên Lý! " Đối với hắn, cô không thấy có một sự thỏa đáng, thuyết phục nào ở đây! Từ đầu chí cuối, rốt cuộc cũng chỉ có miễn cưỡng.

Đàm Hi Văn vẫn cười, không nói.

Trương Tuệ Mẫn nhai xong, lại uất ức muốn cất giọng chửi bới một trận cái người đàn ông kia, nhưng nhớ lại lời của chị giúp việc nói lúc sáng, rằng không được phép nói xấu hắn kể cả ở sau lưng, cô liền nuốt lại tất cả vào trong bụng.

Cảnh giác nhìn chị giúp việc, ánh mắt không giấu giếm sự sắc bén. Cô thầm nghĩ, cho dù từ lúc tới đây, chị gái này là người duy nhất đối xử tốt với mình, nhưng cô không được phép quên, đây là người của Điềm gia, là người của tên ác ma kia, nhất cử nhất động của cô đều sẽ được thông qua họ mà truyền tới tai mắt hắn. Vì vậy, Trương Tuệ Mẫn cô không thể tùy tiện hay mất phòng bị được.

Trên môi chị giúp việc vẫn mỉm cười trìu mến. Nhưng ánh mắt chị lại không biểu hiện ý cười, càng chẳng bộc lộ ý tứ gì khiến cho Trương Tuệ Mẫn càng thêm nghi hoặc, bản thân rơi vào trận bão mơ hồ.

Cảm thấy nghĩ nhiều quá phiền phức, cô chép miệng mặc kệ, tiếp tục dùng bữa. Đang ăn, Trương Tuệ Mẫn bỗng nhớ ra điều gì đó, cô vội nuốt cho hết, song liền quay sang Đàm Hi Văn vẫn luôn túc trực bên cạnh.

" Chị, chú Điềm đi đâu rồi chị biết không? "

" Bình thường giờ này Điềm chủ sẽ ở thư phòng làm việc! "

Đàm Hi Văn trả lời.

" Phiền chị đưa em tới đó! Em có chuyện cần phải nói với chú ta! "

*****

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Điềm Y Hoàng hướng mắt lên, nháy chuột đóng lại trang web đang hiển thị bài báo về một vụ tai nạn.

Anh lạnh lùng lên tiếng:

" Cửa không khóa! "

Lập tức, cánh cửa được mạnh mẽ mở ra. Trương Tuệ Mẫn ầm ầm bước vào trong đi đến chỗ anh:

" Tôi hỏi chú, chú hôm nọ đâu rồi? "

Điềm Y Hoàng xoay ghế giám đốc, đối diện với cô, lưng nhàn nhã tựa về sau, cười nhạt:

" Đừng phiền người khác làm việc chỉ vì những câu hỏi ngớ ngẩn như thế này! "

" Ngớ ngẩn? Chú Điềm, chú xem mạng người là ngớ ngẩn? "

Anh không buồn đáp, xoay ghế lại tiếp tục xem hồ sơ. Để mặc Trương Tuệ Mẫn phải ngậm một cục bơ to tướng. Cô không cam tâm, đi đến giật lấy hồ sơ mà anh đang xem:

" Tôi đang hỏi chú đó! "

Vừa nói, cô vừa lùi lại phía sau, toan ba chân bốn cẳng cầm của bỏ chạy nhưng Điềm Y Hoàng đã nhanh hơn một bước. Anh túm lấy cánh tay cô, kéo về phía mình.

Những tưởng Điềm Y Hoàng sẽ giật lại tệp hồ sơ, nào có ngờ cô bị anh đánh mạnh hai cái vào mông.

Trương Tuệ Mẫn đau điếng la lên, ném luôn tệp hồ sơ xuống sàn nhà chuyển sang ôm mông của mình.

Trần đời, từ lúc ở cùng một chỗ với người đàn ông này, cô chẳng những bị giam hãm, bị coi quản, còn có phải chịu không ít đau đớn, nhục nhã.



Hắn vậy mà đánh mông cô, như thể đang trừng phạt một đứa trẻ nghịch ngợm vậy!

Nhưng Trương Tuệ Mẫn cô đâu phải là trẻ con!

Cô bỗng nhớ đến lúc cùng hắn lăn lộn trên giường, Điềm Y Hoàng cũng rất nhiều lần làm vậy đối với cô. Gương mặt bất giác vừa giận vừa thẹn mà đỏ bừng.

Trái lại, Điềm Y Hoàng dường như hả dạ lắm. Anh nhìn bộ dạng hài hước ngốc nghếch của cô, khóe môi khẽ nhếch lên. Lọt vào mắt Trương Tuệ Mẫn, cái điệu cười trở thành một sự chế giễu nặng nề đáng ghét nhất.

Cô trừng mắt lườm anh:

" Bây giờ tôi mới nhận thấy, thì ra chú Điềm đây lại có sở thích vỗ mông con gái người ta! " Quả là một tên dê cụ _ Lời này thì cô nghĩ thầm, cũng không có dám nói ra, sợ hắn lại chứng minh cho cô thấy, hắn thật sự là một tên dê cụ.

Điềm Y Hoàng như có như không nghe thấy, anh quay lại bàn làm việc, thản nhiên đáp:

" Còn em chính là thích được tôi vỗ mông! "

" Chú… "

" Quay về phòng ngủ ngay lập tức! Bằng không, đêm nay em đừng hòng chợp mắt! "

Mệnh lệnh từ anh, không thể để nói lại lần hai.

***

Trương Tuệ Mẫn cứ vậy sống qua ngày ở nhà anh. Điềm Y Hoàng không cho cô đi học, cô cả ngày chỉ loanh quanh luẩn quẩn ở sân thượng mái vòm hoặc dạo quanh hoa viên. Nhiều lúc muốn vượt tường bỏ trốn, nhưng khi nhìn đến bức tường thành cao hơn 2m, cô lại chán nản chịu thua.

Trong suốt nửa tháng đó, cô hay đi theo Đàm Hi Văn, nhìn chị làm việc, học chị làm việc, rồi thì phụ chị làm việc. Trương Tuệ Mẫn rất vụng về, cô không biết nấu ăn, chỉ biết làm một việc nhà lặt vặt, cơ bản. Đàm Hi Văn không muốn để cô phải động tay động chân, nhưng sau khi nghe Trương Tuệ Mẫn nói muốn học làm được nhiều thứ để có thể sống tự lập, mẹ sẽ không phải lo lắng nữa thì chị liền nhiệt tình chỉ giúp cô.

Trương Tuệ Mẫn từ một cô gái vụng về dần trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Hai người cũng từ đó mà trở nên thân thiết hơn.

" Mẹ em giỏi lắm, chuyện gì cũng biết làm và làm tốt! Không hiểu sao em lại dở tệ như vậy nữa! Hoặc có khi do có một người mẹ đảm đang, tháo vát quá nên em bị ỷ lại mất rồi! "

Cô hay kể về mẹ mình, đầy tự hào và yêu thương. Mỗi lần như vậy, tuy không nói gì về mình nhưng cô để ý thấy ánh mắt của Đàm Hi Văn trở nên trầm dịu hơn bao giờ hết, còn có dấy lên một nỗi niềm nào đó. Một lần không nhịn được, Trương Tuệ Mẫn hỏi ngược lại:

" Còn chị thì sao ạ? "

Đàm Hi Văn vẫn chăm chú tưới cây, viền môi khẽ cong lên như một phản xạ vô điều kiện:

" Thì sao? Tiểu thư muốn biết chuyện gì về tôi? "

" Là về gia đình của chị đó! "

Cô đi đến bên chị, đáy mắt ngập tràn hiếu kỳ và hồn nhiên.

Đàm Hi Văn quay sang, chị ngập ngừng giây lát. Hồi sau bỗng cất bình tưới sang một bên, đứng đối diện với Trương Tuệ Mẫn mỉm cười:

" Gia đình của tôi nhiều năm trước đã không còn nữa rồi! "