Ái Lệ Đường Kính

Chương 2: Thông tin bệnh nhân




Ừm.

"Không định đi thăm thật à?" Minh Thành hỏi thêm.

Anh ta không trả lời mà đi thẳng ra khỏi phòng Bác sĩ, ra xe để về nhà riêng của mình.vCon người sắt đá này, thật sự có thể về nhà mà ngủ yên qua đêm nay sao?

Minh Thành cũng chuẩn bị một chút đồ ăn cho cô nhưng cho dù thế nào thì Tư Niên vẫn không đụng đến dù chỉ một chút. Anh đôi khi chỉ biết thở dài, cái lỗi thì do tên đó gây ra mà anh lại phải chịu cực khổ thế này. Hắn mất nhân tính người rồi à?.

- Cô gái à,có thể nào ăn một chút không? Cô càng ngày càng xanh xao rồi.

Cô chỉ biết lắc đầu, mặc cho tình trạng cơ thể mình không tốt nhưng ngoài uống nước ra thì cô chẳng đụng lấy một chút đồ ăn nào. Hiện tại thì cô đã bắt đầu thích nghi và ổn định hơn rất nhiều nhưng cũng không tha thiết gì việc ăn uống.

- Sao lại không? Cô không muốn khỏe mạnh rồi quay về nhà sao?

Cô gái lại lắc đầu mà nhìn ra cửa sổ trong phòng bệnh. Trời cũng đã không còn sớm nữa nhưng ít nhất thì nó thanh bình và thoải mái.

- Tôi không muốn về, nơi đó là địa ngục, không phải nhà của tôi.

Cô trả lời với giọng điệu yếu ớt mà sâu bên trong nó có thêm cả sự buồn bã vô bến bờ. Đáng lẽ lúc đó, cô đã muốn tự sát rồi, nhưng lại không ngờ bản thân còn được mở mắt mà ngắm cảnh.

- Vậy cô có thể cho tôi biết họ tên của cô hay không?

- Lục Tư Niên…

Cô đáp lại, hai chân mày hơi trĩu xuống.

- Nghe tên có lẽ cũng giống con trai nhỉ?

- Um.

Cô gật đầu rồi im lặng.

Lục Tư Niên, 20 tuổi con gái nuôi của một gia đình không mấy khá giả. Cha của cô là một tên bợm rượu, ngày nào cũng say xỉn. Gia đình này cả hai đứa con đều là nhận nuôi. Cô từ nhỏ đã bị đánh đập cho đến biến chất tâm lý.

Minh Thành nhanh chóng ghi chép vào bệnh án của cô. Vốn chịu tổn thương nặng nề nên cô cũng không nói gì nhiều và rất sợ hãi mỗi khi tiếp xúc với người lạ.

- Bác sĩ...anh ấy, không cứu được, anh đừng nhớ những gì tôi nói lúc đó. Chỉ là...tôi nhớ anh ấy thôi.

"Bản thân đã biết rõ như vậy nhưng lại tha thiết nhờ tới sự giúp đỡ. Tâm lý của cô ấy không ổn định cho lắm ."



- Vậy cô Tư Niên sau khi khỏe bệnh, có quay về không?

Tư Niên tròn mắt nhìn Minh Thành lắc đầu liên tục. Cũng đồng thời chứng tỏ, cô đã không còn lưu luyến hay muốn về căn nhà đó.

- Được rồi, nhưng trước tiên thì cô phải ăn uống gì đã. Nếu sớm khỏe lại thì tôi sẽ cố sắp xếp cho cô một nơi ở.

- Có thật không?

-Thật, một lời nói ra chắc như đinh đóng cột.

Biểu cảm của anh vô cùng chắc chắn và kiên định.

Nghe dứt lời thì Tư Niên bưng đồ ăn lên ăn sạch. Có lẽ ai cũng sẽ nghĩ, cô hám tiền nhưng mà sự thật thì luôn phũ phàng.

- Cảm ơn anh, giá rẻ một chút, tôi sẽ đi làm kiếm tiền trả anh.

Khuôn mặt cô bây giờ như được nhuộm thêm màu tươi sáng.

Tư Niên vốn ý định ban đầu là ở nhưng cũng giống như thuê nhà. Tiền cô kiếm rất khó chỉ mong anh có thể niệm tình mà cho cô thuê giá rẻ. Tiền thì cô sẽ trả đủ nhất định không nợ anh đồng nào.

- Không sao, cô còn chưa đi làm lại được. Coi như tôi nuôi bệnh nhân đi.

Minh Thành nhẹ cười rồi đáp lại Tư Niên.

Cuộc nói chuyện sau đó rất vui. Đêm nay Minh Thành có lẽ không về nhà rồi,anh vẫn ở xem tình hình của cô trong đêm.

Khoảng 2 giờ khuya, tiếng điện thoại vang lên.

-Alo,giờ này cậu gọi cho tôi làm gì?

Minh Thành đang ghi chép cũng bắt điện thoại.

- Cô ta sao rồi? Có điều tra được gì chưa?

Cô ấy lúc nãy ổn rồi. Chỉ biết tên là Lục Tư Niên,còn lại thì tôi không biết. Còn nữa,Vũ Lăng nhà cậu đêm hôm khuya khoắt, còn lương tâm mà gọi hỏi thăm người ta à?

Tít...tít!



- Trời ơi, cậu không bỏ được cái tính cắt ngang lời người khác à?!

" Haiz...cũng coi như là còn chút lương tâm. Tôi cứ tưởng lương tâm của cậu bị gặm nhấm rồi đấy. "

Nghĩ xong thì Minh Thành cũng đi đến trước cửa phòng bệnh của Tư Niên.Nhìn từ bên ngoài vào thì Cô đã ngủ,ngủ rất ngon và có lẽ cũng là lần đầu tiên Tư Niên ngủ ngon như vậy trong suốt thời gian được nhận nuôi.

                     -----------------

 Vũ Lăng sau khi lấy được tên của cô, đã bắt thư ký của mình trong đêm khuya phải tìm đầy đủ tư liệu về cô.

Mắc dịch, 2 giờ khuya rồi cũng không được yên ,đúng là 'Đại Ác Ma' mà.

Anh ta cũng không ngủ được, vội vàng làm đống tài liệu trên bàn .Lâu lâu lại lóe lên suy nghĩ về cô nhưng rồi cũng chỉ gạt sang một bên.

- Lục Tư Niên,cái tên có khác  gì con trai không? Mà dẹp đi, cô ta thì liên quan gì đến mình?.

- Tốt nhất nên giải quyết sớm, nếu không sẽ có chuyện rắc rối xảy ra. - Nói xong anh quay lại cặm cụi làm việc.

Cuối cùng trời cũng đã sáng. Tư Niên thức dậy, cô bước ra khỏi giường và đến đứng tựa người vào ban công phòng bệnh,khí trời hôm nay đặc biệt tốt, mây trắng bay nhẹ nhàng.

Minh Thành bước vào phòng kiểm tra thì thấy cô đang tựa người bên cửa sổ,có lẽ cô đang ngắm khung cảnh bình yên,hiếm có này...Dáng người mỏng manh yếu ớt, gương mặt xinh đẹp tinh tế, làn môi mỏng vì bệnh nên trông thật thiếu sức sống. Nhưng chí ít cũng đã thấy được một chút khí sắc hơn so với hôm qua...

- Tư Niên, cô thức rồi? Cảm thấy thế nào ? - Minh Thành đi đến nhẹ nhàng lên tiếng.

Cô quay sang nhìn người đang bước từ từ đến gần mình. Cô cười nhẹ một cái rồi đáp lại.

-Tôi thấy tốt hơn hôm qua rồi.Cảm ơn bác sĩ đã chăm sóc.

Dáng vẻ này của cô làm cho anh có chút rung động, rất khác với sự sợ hãi hôm qua. Tư Niên lại tiếp tục ngắm cảnh ,hai mắt cô như trở nên lấp lánh lạ thường nhưng rồi cả hai cùng nhau ngắm cảnh đẹp.

Riêng lúc này,Vũ Lăng đã đến tập đoàn chuẩn bị một ngày làm việc mới. Anh ta đi bằng xe bản giới hạn đậu trong nơi đặt cách cho chủ tịch và đi vào trong tập đoàn.

Tất cả mọi nhân viên nhìn thấy anh đều phải cúi đầu. Con người đáng sợ mà cũng rất quyền lực.

- Một chút, tất cả vào phòng họp cho tôi!.

Giọng anh có chút tức giận nói.