Ái Lệ Đường Kính

Chương 1: Tai Nạn




Sầm!Két! Tiếng xe dừng lại.

-Có chuyện gì?. - Giọng trầm phát ra trên xe.

-Thưa, có một cô gái đã lao ra trước xe của mình ạ. -Tài xế vội vã đáp lời.

Khuôn mặt hắn ta bắt đầu nhăn nhó lại. Đang trên đường đi làm công việc quan trọng mà còn gặp chuyện xui xẻo thế này sẽ chẳng có gì thuận lợi.

-Gọi điện bảo Minh Thành đến xử lý đi. Tôi còn việc quan trọng, chúng ta đi.

-Vâng.

Tài xế bấm gọi điện cho Minh Thành rồi khởi động xe, nhanh chóng rời đi. Anh ta có thể lạnh nhạt đến thế sao? Thấy người sắp chết mà cũng không thèm giúp ngay, còn lo công việc.

-Như vậy có ổn không thưa ngài? - Tài xế lo lắng hỏi tiếp.

- Cô ta muốn chết thì liên quan gì đến tôi. Nếu không phải đâm vào xe tôi thì đáng lẽ cũng không nhất thiết phải cứu. - Anh ta lạnh lùng đáp lời.

Mấy lời này là do con người nói ra à?.

Minh Thành nhận được tin thì thở dài một cái rồi cũng phải chấp hành mệnh lệnh mà đến chỗ. Vốn trên xe còn nghĩ là cô gái xấu số nào mà lại đâm vào xe của tên 'Đại Ác Ma' đó .Khi đến nơi thì anh kinh ngạc nhìn thấy cô ấy.

Một cô gái dung nhan diễm kiều , mái tóc dài màu màu đen nhưng đã bị nhuốm đầy máu. Bất động nằm trên đường, anh vội bế cô lên rồi đưa lên xe và rồi đưa cô đến nơi mình làm việc.

- Chuẩn bị một phòng riêng, cấp cứu gấp, bệnh nhân mất rất nhiều máu. Mau lên!!

- Vâng.

Minh Thành là một bác sĩ, bệnh viện lớn ở đây là do anh ta quản lý. Tất cả vào giai đoạn cấp cứu cho cô, giúp cô qua cơn nguy kịch.

Sau một tiếng thì cấp cứu cũng thành công. Cô gái được chuyển đến một phòng đặt cách riêng, y tá thay đồ và để cô nghỉ ngơi.

Minh Thành cũng xem tình hình của cô ấy mà nghi chép lại. Thật ra tên tuổi, địa chỉ và số điện thoại anh ta đều không biết vì trên người cô không đem theo bất kỳ giấy tờ tùy thân gì.

" Nhìn kỹ lại thì màu tóc của cô gái này là nâu chứ không phải đen, thế mà đêm qua tưởng lầm. "

- Không! Đừng đánh anh ấy! Đừng!

Cô gái giật mình tỉnh lại, khuôn mặt xanh xao, mồ hôi chảy nhễ nhại giọng yếu ớt mà lại thét lớn.



- Đây là…

Cô gái trên giường bệnh đưa mắt nhìn xung quanh, một nơi lạ lẫm. Cô chưa từng thấy nơi này bao giờ, sau một lúc nhìn thì cô dừng lại trước người đàn ông đang đứng đó nhìn mình.

- Cô tỉnh rồi? Có thấy không khỏe chỗ nào không?- Minh Thành nhẹ nhàng lên tiếng.

Sau một lát thì khuôn mặt cô sợ sệt ,cũng lùi lại cuộn tròn trong một góc giường run rẩy. Minh Thành muốn bước đến kiểm tra thì cô kích động la lên.

- Đừng lại gần tôi!

- Được được, đừng kích động, cô còn yếu đừng cử động nhiều.

Anh lập tức trấn an cô rồi từ từ lùi lại.

Cả người cô run rẩy. Chiếc chăn cũng run theo,hoàn toàn không che giấu được sự sợ hãi, Minh Thành nhìn cô một lúc rồi lắc đầu, khi anh kiểm tra thì não cô vẫn ổn định có khi là do ảnh hưởng tâm lý quá nhiều.

- Đây là đâu? Anh là…?

Sau một hồi im lặng thì cuối cùng cô cũng chịu nói. Anh nhìn cô rồi dịu dàng gằn giọng mà đáp lời, không muốn làm cô kích động.

- Là bệnh viện,tôi tên Châu Minh Thành, là bác sĩ chính ở đây.

- B...bác sĩ sao? Có...có thể cứu anh ấy không? Cứu anh ấy được không?.

Cô dùng ánh mắt trân thành cầu xin Minh Thành và mong anh ấy có thể giúp bản thân.

" Cô gái này, đến mạng mình không lo, lại lo cho ai chứ. "

Nghĩ rồi anh lại quay sang nhìn cô gái tiều tụy trước mặt .Chỉ nói một lần mà cô thật sự đã tin là thật lại còn nhờ giúp đỡ từ anh.

- Vậy người mà cô muốn tôi giúp tên gì?

- Là anh Khải, anh ấy bị đánh, chảy...chảy máu nhiều lắm...

Mỗi câu cô nói sau đó đều vô cùng đau đớn. Nghe qua thôi những bác sĩ ở đây, ai cũng biết là người mà cô muốn cứu đã không còn cơ hội sống sót nữa rồi. Nhưng cái dáng vẻ hiện tại của cô cũng khiến con người ta sót xa ,có thể không giúp sao.

- Bác sĩ...có thể giúp tôi không? Tôi sẽ làm mọi thứ để anh ấy được sống.

- Bây giờ thì cô cứ nghỉ ngơi đi.Tôi sẽ tìm cách giúp người đó.

Anh cố an ủi để cô bình tĩnh lại.



Cuối cùng thì cô gái cũng đã bình tĩnh lại mà chìm vào giấc ngủ . Minh Thành vẫn chưa hỏi được thông tin gì mà phải chịu bó tay bước ra phòng bệnh. Những bệnh nhân tâm lý không ổn định thì anh đã gặp không ít nhưng mà bị nặng đến mức này thì anh chưa gặp bao giờ.

" Cái tên 'Đại Ác Ma' này bao giờ thì đến, cũng không phải để người ta một mình chứ."

Minh Thành nghĩ thầm rồi ghi chép vào trong bệnh án của cô những tình trạng ban nãy.

                    ----------------------------

Vài tiếng sau thì anh ta cũng đến. Minh Thành đang trong phòng của Bác sĩ thì tiếng gõ cửa vang lên không có dấu hiệu dừng.

- Aiz...cuối cùng cũng đến.

- Không chăm sóc cô ta, còn gọi tôi đến làm gì?

Anh ta lập tức nói vừa đi vào trong phòng bệnh có chút gì đó không vui.

- Dục Vũ Lăng, cậu không thể nói lý lẽ chút à? Con gái người ta là do cậu đâm phải, không an ủi thì thôi còn ở đó mà nói mấy câu như này nữa.

Dục Vũ Lăng, 22 tuổi, con trai thứ hai của Dục gia. Sở hữu tập đoàn lớn mạnh nhất thành phố này.Tính cách của anh ta lạnh lùng khá trầm mặc và khó cận được. Chỉ cần nghe đến tên anh ta trong giới thì ai cũng phải năm phần nể phục. Sở hữu khuôn mặt chuẩn tỉ lệ, làm bao nhiêu phụ nữ phải gục ngã, đầy đủ các yếu tố của một mỹ nam đầy quyền lực và giàu có.

Anh ta ngồi xuống ghế trong phòng, thản nhiên gác chân lên ghế mà đung đưa. Cái dáng vẻ dương dương tự đắc này, thật làm người ta tức chết.

- May mắn là hôm nay thuận lợi ký hợp đồng nếu không, tôi còn phải đòi phí bồi thường từ cô ta. - Anh ta nói tiếp.

- Cậu! Đúng là thứ lòng dạ sắt đá, hèn hạ.

-Hửm?

Vũ Lăng vừa nghe dứt câu thì khuôn mặt không biểu cảm quay sang nhìn Minh Thành.

Thôi thì nên rút lại lời vừa nói. Thế lực của hắn ở đây rất lớn mạnh, nếu không cẩn thận thì cái bệnh viện này cũng sớm không còn nữa, cái miệng hại cái thân không tốt chút nào.

- Không gì, cô ấy phòng ở phòng 203 tầng 2, nếu muốn thì đến gặp cô ấy một chút. Đừng để cô ấy kích động, sợ là tôi chẳng làm được gì sau đó đâu.

Vũ Lăng chỉ nghe thôi, chứ cũng không có ý định lên đấy. Anh ta cầm lấy tài liệu trên bàn mà chỉ ghi mỗi triệu chứng chứ không thấy tên tuổi, thông tin hay bất cứ thứ gì.

- Không thông tin gì à?.

- Không thấy giấy tờ tùy thân gì hết.