Nếu muốn rời khỏi nơi này, bắt buộc cô phải xin được Quốc Công gia đồng ý, nhưng ông ta có cho cô đi hay không, không thể nào biết được. Dù sao cô cũng nên đi xin thử. Cô có đi cũng không ảnh hưởng gì tới lợi ích của ai cả. Có nhiều kẻ còn mong cô biến mất khỏi nơi này.
Cô vẫn tiếp tục bồi bổ thân thể. Thân thể này không phải điều dưỡng ngày một ngày hai là tốt lại. Sinh ra đã không được khỏe mạnh lại thiếu thốn không được chăm sóc trong suốt một thời gian dài. Muốn căn cơ tốt lên còn phải điều dưỡng mấy năm.
Đến chiều, Quốc công gia hồi phủ, cô mang theo A Lục tới gian chính.
Quốc Công gia vừa hồi phủ, trên người còn khoác triều phục. Đây là lần đầu tiên từ khi cô xuyên vào thân thể này cô nhìn thấy vị phụ thân lạnh lùng của nguyên chủ. Gương mặt chỉ ngoài ba mươi tuổi, mang đầy vẻ tuần tú và phong trần, nhưng lại không hề tỏa ra một chút cảm xúc nào. Đúng vậy, người đàn ông lạnh lùng, nghiêm túc. Đúng hơn, ông ta chẳng yêu ai cả, tất cả đều vì lợi ích của bản thân. Ông ta không hề yêu thương mẹ nguyên chủ, nhưng muốn lấy tài nguyên từ nhà ngoại. Đến vị phu nhân bây giờ, ông ta cũng chỉ lợi dụng bà ta để quản lí hậu viện và duy trì hương khói sau này.
Nguyên chủ với ông ta như hai người xa lạ chung một nhà, chung huyết thống.
"Ngươi đến đây có chuyện gì, ta nói trước ta không có thời gian nháo với ngươi"
Nhìn xem, vạch rõ quan hệ tới vậy
"Phụ thân, con ở đây cũng chỉ làm chướng mắt người, khiến người không vui, tổn hại thân thể. Cả phủ vì con mà phải chịu tai tiếng. Con rất hối hận"
Ông ta nhăn mày
"Ngươi biết vậy là tốt, ta cũng không truy cứu, trở về viện điều dưỡng thân thể đi"
Chán ghét đến mức không muốn nói nhiều thêm một câu
"Không... Phụ thân, Dĩnh Nhi muốn xin người tới Tây Vực để bầu bạn với ngoại công, cũng là để trau dồi cho mình kiến thức, trưởng thành hơn..."
"Hồ nháo! Ngươi đường đường là đích tiểu thư phủ Quốc Công lại muốn lông bông bên ngoài, ngươi đừng tưởng ta tha thứ cho ngươi là ngươi được nước lấn tới....."Một tiếng choang vang lên, tiếp theo đó là hàng loạt sự mắng chửi đến từ vị phụ thân này
Cô đã đoán trước chắc chắn ông ta không đồng ý, ông ta là người sĩ diện vậy mà, nhưng không ngờ phản ứng lại lớn như vậy
"Lão gia, người bớt giận, Dĩnh Nhi chỉ là nhất thời hồ đồ, không hiểu chuyện. Cũng do tỷ tỷ mất sớm, không người sát sao. Bình thường thiếp cũng thất trách..."Một tràng âm thanh sụt sùi nũng nịu vang lên
Nghe thì như đang cầu tình cho cô. Nhưng thực chất là đả kích cô không có người dạy dỗ, ngu ngốc bướng bỉnh mà bà ta quản không được. Phủi sạch quan hệ tới mình. Đủ đáng ghét.
"Nàng không phải cầu tình cho nó. Bình thường thì ngỗ nghịch, hư hỏng, bướng bỉnh. Giờ lại thêm thói phóng đãng, lông bông. Không biết xấu hổ. Cút về viện chép nữ giới đi. Thật không hiểu sao Gia Hinh ta lại có một nữ nhi như ngươi. Ngu xuẩn"
Cô đứng lên quay đầu trở về. Trái tim nhỏ bé nhói lên từng cơn. Hẳn đây là cảm xúc của nguyên chủ. Một cô bé đáng thương. Không một người cha nào có thể mở mồm mắng mổ nữ nhi thân sinh của mình như vậy. Ý ông ta cô chỉ như một cô ả ở thanh lâu. Thật nực cười. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má. Nguyên chủ đã đi rồi, cô không thể yếu đuối.
Sau phản ứng ngày hôm nay, cô đã hiểu rõ, sau cái chết của mẫu thân nguyên chủ phải có một nguyên nhân nào đó, mà người phụ thân kia cũng là một phần trong đó.
Không có lí do gì mà phản ứng của ông ta lại dữ dội như vậy.
Vậy đi Tây Vực là không thể, nhưng đến miếu để tu dưỡng thì có thể. Cô nhếch mép cười nhạt.
Nếu muốn rời khỏi nơi này, bắt buộc cô phải nháo đủ loạn. Tốt nhất là cả cái phủ này cùng loạn đi.
Cô thức dậy từ sáng sớm dặn dò A Lục thật kĩ lưỡng về quê nghỉ phép, cô không muốn A Lục dính líu vào việc này, thay nam trang ra ngoài. Dù sao ở nhà nháo so với ra đường nháo cũng khác nhau rất nhiều.
Cô đã từng náo loạn cả giới luật sư, thì mấy việc này không là gì cả.
Cô dẫn theo một tiểu nha đầu tên A Hồng. Vâng, đó chính là người mà mẹ kế thân yêu của cô gài vào. Cô và A Hồng đi tới đi lui rồi tiến vào sòng bạc lớn nhất kinh thành. A Hồng trợn tròn mắt, tay chân run rẩy
"Tiểu thư, người nhất định phải vào sao? Lão gia sẽ đánh què chân nô tỳ"
"Quản nhiều làm gì, ngươi nói nhiều quá. Bình thường ta vẫn nhân lúc A Lục làm việc không để ý tới đây. Ta tin ngươi nên mới dẫn ngươi theo. Nói ít thôi"
Nàng ta theo cô vào trong. Được vài ba ván, nàng ta kêu đau bụng nên xin phép ra ngoài rồi chạy trối chết như ai đuổi. Cô chỉ lắc đầu cười nhẹ, phu nhân này thông minh như vậy lại cài một kẻ ngu ngốc như thế bên cạnh cô. À không từ trước tới giờ nguyên chủ vẫn rất ngây thơ. Cá cắn câu rồi. Giờ chỉ ngồi chờ một màn kịch thôi
Cô