Ái Hỉ

Chương 4




Tối hôm ấy, nàng lừa A Lục về phòng, ra sau vườn hì hục đào dưới gốc mai. Mặc dù viện này ở nơi hẻo lánh, A Lục cũng là người đáng tin tưởng, nhưng nàng vẫn không dám đánh cược, nhất là khi lợi thế không thuộc về phía mình.

Đào một lúc lâu đã lộ ra góc hòm, nàng nhanh chóng lôi lên. Nhưng thân thể này mới có 12 tuổi, lại mới ốm dậy, lôi kéo một lúc mồ hôi đã túa ra như tắm. Cô ngồi bệt xuống đất quệt đi mồ hôi, rồi lấy dây thừng buộc vào hòm, lấy xẻng làm đòn bẩy để kéo lên.

Lên rồi. Cô nhanh chóng lấp lại đất rồi lấy cỏ xung quanh đắp vào, cũng may kiếp trước cô có chút tay nghề trong việc trồng cây, nên rất nhanh đã không còn nhìn ra manh mối của việc bị đào lên. Cái hòm lúc này đã không còn nặng như khi nãy. Cô lấy nước rửa sạch lớp đất bên ngoài rồi nhanh chóng kéo vào phòng.

Trước mắt cô là một chiếc hòm mang họa tiết đặc trưng của Tây Vực, được khóa lại vô cùng cẩn thận, chất liệu hòm cũng vô cùng đặc biệt. Theo như lời mâuc thân nguyên chủ thì chiếc hòm này chỉ có thể mở bằng chiếc chìa khóa đăc thù...Chìa khóa... chìa khóa... Cô làm gì có. Thật vô ích mà. Không.... chắc chắn nguyên chủ có chìa khóa, không lí nào có ổ mà lại không có chìa. Cô lục tung phòng để tìm thứ gì đó tương tự chìa khóa. Không có.....Chẳng lẽ cô đã bỏ lỡ gì. Cô ngồi thẫn thờ.....

Khoan đã, trước khi mất mẫu thân của nguyên chủ có đưa cho nguyên chủ 1 chiếc vòng hình giọt nước, dặn dò rằng nó rất quan trọng không thể bị mất. Nguyên chủ vẫn luôn đeo nó trên cổ không rời. Chẳng lẽ có liên quan đến nó. Không thể nào rõ ràng cái ổ làm gì có dạng giọt nước. Thôi, thử trước xem sao

Cô lấy chiếc vòng ra cố nhét vào cái ổ khóa, không lay chuyển. Đùa mình à....

Người Tây Vực rất quan trọng chi tiết trên đồ vật...Đúng rồi, chi tiết. Cô lần mò tìm kiếm. Không ngoài dự đoán có một hoa văn hình giọt nước lõm vào phía trong nếu không để ý sẽ không tìm ra. Cô đặt miếng đã giọt nước vào. Cạch. Chiếc hòm tự động mở ra.

Thế cái ổ khóa kia, thật biết đùa người....

Ấn tượng của cô về bên trong hòm chính là giấy, vô cùng nhiều giấy, chiếm tới gần hết chiếc hòm.

Có khá nhiều ngân phiếu với nhiều mệnh giá. 1 ngàn lượng, 5 ngàn lượng, ... và 1 xấp 1 vạn lượng, khế ước cửa hàng và ruộng đất. Đây là muốn cô thành phú bà.

Ngoài ra có khá nhiều những quyển sách được chính tay mẫu thân nguyên chủ biên soạn về độc dược, cách sử dụng, nhận biết,...Đây đều là đồ quý. So với đồ mà Đại tiểu thư kia mang tới hơn không biết bao nhiêu lần. Có một số món đồ nhỏ, tinh xảo, khăn tay, vòng tay, trâm cài,...tất cả đều dựa theo hình dạng hoa mai phỏng thành nhưng dựa theo cách làm của Tây Vực, đều là đồ trân quý. Và một phong thư vẫn còn thoảng hương mai nhè nhẹ. Đây là mẫu thân viết cho nguyên chủ. Nhưng rất tiếc nàng vẫn chưa nhận được.

Bức thư có vài vết ố loang lổ. Mẫu thân nguyên chủ đã đau đớn nhường nào. Cô lại nghĩ đến mẹ mình. Bà có chịu nổi không? Cô rất hi vọng bà sẽ quên mình đi nhưng cũng không muốn bà quên đi mình....



" Mai Nhi bé nhỏ của nương.

Nương biết khi con đang đọc bức thư này, tức là cữu cữu con không về kịp, độc tính phát tác, nương cũng không còn cạnh con nữa. Nương xin lỗi con. Nương đã từng hứa sẽ không bao giờ bỏ con, nương hứa tự tay may cho con hôn phục, nhìn con có gia đình nhỏ của mình. Nhưng giờ nương không thực hiện được rồi.

Đây đều là tâm huyết cả cuộc đời nương. Từng món quà ở đây là nương tự tay làm để tặng cho con vào sinh thần hằng năm. Nương không thể bảo vệ con được nữa, chỉ hi vọng con có thể dựa vào đây để có một tương lai bình yên hạnh phúc. Ở đây có nửa miếng phù điêu tượng trưng cho thân phận. Khi gặp nguy hiểm, con có thể lấy ra. Tây Vực sẽ không bỏ rơi con. Nương không hi vọng con tiếp tục dằn vặt với quá khứ, hãy cố gắng sống tốt và quên hết mọi thứ.

Nương yêu con rất nhiều.

Nương của Mai Nhi

Lạp Đa Na Thị"

Cô đã khóc.

Đây là nước mắt của cô, là cảm xúc của cô, hay của chính nguyên chủ. Tim của cô thắt lên từng cơn đau đớn....

Cô quệt đi nước mắt. Âu cũng phải nhắc đến, sở dĩ hoa mai xuất hiện nhiều như vậy do mặc dù là người Tây Vực, nhưng nàng lại rất yêu thích hoa mai. Nàng đặt tên tự cho nguyên chủ là Thanh Mai- ngạo cốt thanh mai. Hảo một cốt cách thanh cao tựa hoa mai.

Cô cầm nửa bức phù điêu đại bàng trong tay. Cô nhất định sẽ đòi lại hết cho nguyên chủ.

Cô bình tĩnh lại cảm xúc. Mẹ của nguyên chủ xuất phát tự Tây Vực, độc dược đều xuất phát từ đó. Không lí nào lại mất vì trúng độc mà không có lí do như vậy. Còn nữa, cữu cữu, trong kí ức của nguyên chủ, cữu đã không hề xuất hiện cho đến tận bây giờ. Là cố tình bỏ qua muội muội mình, hay.... có kẻ phản bội. Còn nữa nếu nàng đã hiểu rõ mọi chuyện không hề đơn giản sao còn hi vọng Mai Nhi của nàng sống 1 cuộc sống yên bình. Thú vị rồi đây.

Cô phải đi Tây Vực. Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện. Cô muốn làm rõ chuyện này. Hơn nữa, theo kí ức của cô ông ngoại thân vương rất yêu thương con gái mình. Cô không muốn sống ở đây đối phó với những kẻ đầu đầy drama