Có những lúc khi chúng ta bỗng dưng ngoảnh lại, chợt nhận thấy rằng rất nhiều khoảnh khắc đã trôi qua. Các cô, cậu học trò năm 16,17 tuổi cũng dần thay đổi để trở thành người lớn.
Cứ như vậy, vài năm qua đi kể từ khi Trang tới Úc, cuộc sống du học của cô trở nên quen thuộc, cô đã có những người bạn mới và thuộc lòng những con đường trong thành phố Sydney.
Vào một buổi sớm, email của Trang hiện lên thông báo mới. Đó là lời nhắn của Ngọc Anh, thông báo về việc cô bạn này đã thành công đỗ vào ngành Truyền thông đại chúng của Học viện Báo chí và Tuyên Truyền.
Trong suốt những năm tháng vừa qua, Trang rất thích việc trao đổi thư bằng email thay vì những dòng tin nhắn trên Messenger. Thế nên, cô đã nói với Súng Hoa Cải rằng cách một tuần hãy gửi cho cô một chiếc email kể về cuộc sống của mỗi người. Trang đặc biệt yêu thích việc bản thân thả người xuống chiếc ghế sofa êm ái trong căn phòng nhỏ của mình, nhâm nhi một tách trà và nghiền ngẫm từng email được gửi từ Việt Nam...
Có vẻ như Súng Hoa Cải đều đã xác định được hướng đi mà bản thân mong muốn rồi.
Vũ Hoàng Ngọc Anh - người bạn thân mà Trang cực kì yêu quý, có vẻ như Ngọc Anh đã trải qua giai đoạn vất vả để tìm chỗ ở trên Hà Nội và cuối cùng Dâu quyết định gửi gắm cuộc sống đại học của mình tại Vinhomes Trần Duy Hưng (Trang sẽ không nói là Ngọc Anh ở đối diện với căn chung cư của "ai đó" đâu)
Nguyễn Gia Huy - "ai đó" trong lời kể, kiêm "tệp đính kèm" của Ngọc Anh trong mọi bức email. Gia Huy đang rất chăm chỉ với chuyên ngành mà bản thân đã chọn ở Trường Đại học Kiến Trúc, dù cho không đọc email, Trang cũng biết Gia Huy tham gia rất nhiều hoạt động. (Trang cá rằng việc Ngọc Anh "tình cờ" chọn trúng căn chung cư trên Hà Nội có sự xúi giục âm thầm của "tệp đính kèm" này)
Phạm Trung Kiên - chấn bé đù ngày nào giờ vẫn như thế, mấy bức email của Kiên bên cạnh thông báo rằng cậu đã đỗ Trường Đại học Y Hà Nội, còn lại là hỏi lời khuyên về việc tư vấn tình cảm. Đôi lúc Trang thầm nghĩ, không biết liệu IQ của Kiên có đang ăn "sạch sành sanh" phần EQ ít ỏi của nó không...
Và người cuối cùng...
Mấy tuần gần đây, Trang không nhận được bất cứ email hay thông tin nào từ Đặng Quang Lâm.
Kể từ khi cô đi du học, mối quan hệ giữa cô và Lâm Đặng chính thức bước vào giai đoạn "mập mờ". Đúng như tên gọi của giai đoạn này, mọi thứ lấp lửng ở giữa, có những thời điểm email và tin nhắn xuất hiện liên tục, có những thời điểm lại chẳng một ai nhắn với nhau câu gì.
Đôi lúc, Trang cảm thấy cứ như vậy cũng không phải quá tệ, nếu thực sự trở thành người yêu thì liệu họ có thể chịu đựng được khoảng cách địa lý xa xôi như bây giờ không? Rồi lỡ may, mọi thứ đi theo chiều hướng tiêu cực và mọi thứ tan vỡ, có lẽ lúc đó đến tình bạn cũng không còn...
Cuối cùng, Đỗ Minh Trang cũng gập iPad, cô ngừng lại những dòng suy nghĩ và dần chìm vào giấc ngủ.
———
"Này Trang! Muốn đến quán bar tôi làm không?"
Đó là câu hỏi của Phong - một du học sinh Việt Nam cùng lớp với cô. Bạn bè của cô ở Úc có rất nhiều người đi làm thêm để có thể tích góp thêm một khoản tiền. Phong cũng vậy, cậu ta mới vừa vào làm tại một quán bar gần căn nhà thuê của Trang.
Cô nhún vai, tỏ ý như thế nào cũng được.
Khi học xong tiết cuối trên giảng đường thì trời cũng đã tối. Thời tiết ở Úc không giống ở Việt Nam, mùa đông ở đây rơi vào tháng 6 đến tháng 8, mặc dù ở Sydney khí hậu không quá khắc nghiệt nhưng Trang thường mang thêm một chiếc khăn quàng cổ vào mùa này để giữ ấm mỗi khi lên lớp.
Trang chậm rãi bước từng bước trên con đường và bắt đầu suy nghĩ xem mình sẽ ăn gì cho bữa tối? Dường như tối nay có lạnh hơn mọi hôm một chút, khá thích hợp để thưởng thức ít rượu nhẹ làm ấm cơ thể trong quán bar Phong làm thêm.
Bỗng dưng một cơn gió thổi mạnh qua, chiếc khăn quàng cổ mỏng treo lỏng lẻo trên cổ Đỗ Minh Trang nhanh chóng cuốn theo làn gió nọ và bay theo hướng ngược lại.
Trang khẽ thở dài, cô quay lưng về phía sau và hơi cúi người xuống, thu vào tầm mắt Trang là một đôi giày thể thao Sneaker màu đen, mũi giày dừng lại ngay trước chiếc khăn mỏng. Người nọ nhanh chóng nhặt khăn lên giúp cô trong khi Trang còn đang ngơ ngác.
Người đứng trước mặt Trang từ đầu đến chân diện nguyên một cây đen nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô lại đặc biệt lấp lánh, giống như đang chưa đựng một niềm vui khó tả. Mặc dù khẩu trang đã che mất nửa khuôn mặt của Đặng Quang Lâm, Trang vẫn có thể lập tức nhận ra cậu.
Đặng Quang Lâm không nói lời nào mà chỉ im lặng quàng chiếc khăn quanh cổ Đỗ Minh Trang một cách chắc chắn. Khi cậu giúp cô vén những ngọn tóc sau gáy lên, cô cảm nhận được bàn tay man mát của cậu lướt qua làn da. Trái tim bỗng dưng rơi "thịch" một cái.
Họ gặp nhau, chẳng ai nói với nhau câu gì nhưng từ ánh mắt đến hành động đều là sự rung động ngọt ngào không thể chối cãi.
"Đỗ Minh Trang, tao đã làm xong thủ tục nhập học rồi..."
"Bố mẹ cũng rất ủng hộ..."
"Sydney cũng là một thành phố đẹp..."
Cô bỗng dưng cảm thấy buồn cười, Đặng Quang Lâm vẫn mang đang vẻ kiêu ngạo đầy vụng về ngày trước nhưng đôi mắt kiên định kia qua mỗi lời nói vẫn dán trên người cô.
"Mày chạy đến Úc gặp tao chỉ để thông báo mấy lời này?" - Trang vừa vén vài lọn tóc bị thổi tung, vừa trêu trọc hỏi.
Đặng Quang Lâm im lặng vài giây, sau đó cũng đột nhiên bật cười, cậu kéo cô lại gần hơn nữa:
"Đương nhiên không phải rồi! Trong vô số lý do, lý do quan trọng nhất mà tao đến Úc..."
Giọng Lâm lập tức trở nên nghiêm túc:
"Là vì Đỗ Minh Trang, tao muốn làm bạn trai mày, có được không?"