Góc nhìn của Nguyễn Gia Huy:
Khó chịu!
Đúng là khó chịu!
Ngay khi nhìn thấy story Instagram mà bà Lan mới đăng, tôi lập tức nhận ra Dâu đang ở Hà Nội. Vừa vội vàng chạy xuống tầng, vừa vào danh bạ định gọi điện hỏi em đang ở đâu thì thấy trước mắt tôi... cái giọng xin facebook gây nhức nhối đôi tai và biểu cảm gây khó chịu đôi mắt của ĐINH QUỐC TUẤN với... DÂU "CỦA TÔI"!
Nhìn cái mặt vênh váo của nó kìa, lại nhìn ánh mắt len lén ngắm Ngọc Anh.
"Có tin tao móc mắt mày ra không hả Tuấn?"
Tôi thầm nghĩ.
Sau khi đã đưa Ngọc Anh đến chỗ an toàn, cụ thể là trên yên xe máy của tôi. Tôi háo hức hỏi han em:
"Em lên đây lúc nào thế? Sao không gọi anh? Hay Dâu muốn gây bất ngờ cho anh?"
"..."
"Cũng phải, đến giờ này chắc bé Dâu đói lắm rồi phải không? Anh chở em đi ăn nà!"
"..."
Tôi hít một hơi khí lạnh.
Yên ắng quá. Yên ắng một cách căng thẳng.
Dâu đang giận tôi à? Dạo này tôi an phận lắm mà nhỉ? Mọi nơi mọi lúc đều cập nhật cho Dâu biết mờ! Hụ hụ!
Sau khi chở Dâu tới quán phở bò thơm ngon gần nhà, tôi ngoan ngoãn giúp em cởi mũ bảo hiểm, ngoan ngoãn mở cửa cho em, ngoan ngoãn kéo ghế mời em ngồi. Tôi rất, cực kì, đặc biệt ngoan ngoãn...
Nhưng Dâu không thèm nói với tôi một câu nào trong suốt bữa ăn.
Bạn hiểu tình cảnh này không? Chưa bao giờ tôi thấy yên xe mình dài như thế, cảm giác Ngọc Anh ngồi cách tôi mấy quãng đồng ấy!
Bé Dâu không thèm ôm eo mình!
——————
Góc nhìn của bé Dâu (của Nguyễn Gia Huy- anh ta ép tôi viết bốn chữ này)
Bực!
Bực mình!
Chưa bao giờ thấy Nguyễn Gia Huy nói lắm như hôm nay.
Số lượng thì nhiều mà chất lượng thì...Nói chả đúng câu nào!
Điều làm tôi bất ngờ hơn cả là, tôi "vô thức" giận dỗi với Nguyễn Gia Huy. Chà! Dường như đây là lần đầu tiên tôi thể hiện một cách rõ ràng như vậy.
Có lẽ sau một khoảng thời gian dài tôi giả vờ thành người vô hình, Nguyễn Gia Huy đã thôi lải nhải. Từ hầm gửi xe đến khi anh dẫn tôi đến trước căn chung cư, cả hai đứa đều chẳng nói câu gì.
Tôi bước vào nhà anh trong trạng thái phân vân không biết đã đến lúc mình mở khoá giọng nói chưa thì...
Cạch!
Tiếng cửa vừa đóng, tôi lập tức bị kéo lại. Nguyễn Gia Huy ép tôi vào cánh cửa lạnh lẽo, cả người anh bao trọn lấy tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn tôi như đang chịu đựng ấm ức gì đó. Giọng nói trầm ấm của Gia Huy vang lên sát bên vành tai tôi:
"Giận anh à?"
Tim tôi đập thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
"Bạn gái giận anh rồi!"
Tự hỏi tự trả lời?
Chẳng phải quá rõ ràng sao?
Đột nhiên tôi thấy khoé môi của Nguyễn Gia Huy cong thành một đường gian xảo:
"Bé Dâu nhà ta giận thì anh phải dỗ thôi"
"Anh..."
Không để tôi nói hết, Nguyễn Gia Huy đã nuốt trọn những câu chữ còn lại của tôi. Hương bạc hà mạnh mẽ xâm lấn tất cả các giác quan trong tôi. Một tay anh đặt lên cánh cửa, một tay lại siết chặt eo tôi, kéo tôi sát vào anh mà chẳng chừa một đường lui nào. Đôi môi lành lạnh phủ lên môi tôi, như châm vào tâm trạng lơ mơ của tôi ngọn lửa nóng rực, thiêu đốt mọi suy nghĩ.
Lạ quá!
Mấy lần hôn trước chỉ dừng lại ở những cái chạm nhẹ, nhưng mà lần này...
Nguyễn Gia Huy giống như hùng hổ xông tới, như muốn rút hết hơi thở của tôi. Tôi không dám mở mắt càng không dám thở ra. Tiếng cười nhẹ của anh lại vang lên.
"Bé Dâu! Đừng căng thẳng, thở đi!"
Vốn tưởng anh đã kết thúc.
Nhưng không! Nguyễn Gia Huy vẫn chưa dừng lại, anh vuốt ve đôi má nóng rực của tôi rồi lại tiến tới. Tôi chỉ đành, nương theo nhịp của anh mà thở ra. Cuối cùng, môi tôi bị anh tra tấn đến mức đỏ ửng, đôi mắt cũng trở nên mờ nhoè thì anh mới thôi.
"Uống nước không, anh lấy?"
Nguyễn Gia Huy gục mặt vào vai tôi, sau khi cố gắng bình ổn lại nhịp thở anh nhẹ nhàng hỏi, chất giọng anh lúc này đã trở nên khàn khàn. Má tôi vẫn nóng ran, tôi đẩy anh ra, tự bản thân đi tới bàn rót một cốc nước.
Nguyễn Gia Huy lại rất bám người, lập tức ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi uống một ngụm nước, sự bực tức lúc nãy dường như vẫn âm ỉ, Nguyễn Gia Huy bảo dỗ tôi? Đây là đang bắt nạt tôi chứ còn gì nữa???
"Em thấy rồi!" - Tôi nói, mân mê viền cốc nước - "Lúc anh tan học, em lên tìm anh thấy anh đang nói chuyện vui vẻ với một chị gái xinh đẹp! Đợt trước call video cũng nghe loáng thoáng có giọng nữ rủ anh đi ăn cơm!"
"Em giận vì em đang ghen đó"- Tôi thành thật thú nhận. Dù tôi biết anh sẽ không như vậy, tôi tin tưởng Nguyễn Gia Huy, nhưng mà cảm xúc ấy... đột nhiên xuất hiện khiến tôi không khỏi khó chịu.
Nguyễn Gia Huy càng ôm tôi chặt hơn, ánh mắt nhìn tôi càng yêu chiều:
"Anh xin lỗi, là lỗi tại anh!"- Anh nói
"Nhưng mà Dâu nè em không để ý, lúc cái đứa nói chuyện với anh ở lớp, nó còn nắm tay thằng người yêu nó bên cạnh. Bọn nó còn cho anh ăn cơm chó ngập mồm mỗi lần cùng tiết nữa! Thế nên, ngày nào anh cũng giơ ảnh em ra, cho bọn nó biết mặt, anh cũng có bạn gái xinh đẹp như thế này!"- Nguyễn Gia Huy vừa nói vừa vỗ ngực đầy tự hào, sau đó nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh mong đợi được khen thưởng.
Tôi không nhịn được mà bật cười trước biểu cảm của anh.
"Được rồi! Thưởng cho anh!"
Tôi thơm "chụt" một cái lên má Nguyễn Gia Huy. Xong xuôi, ánh mắt tôi hướng về tủ lạnh to đùng trong nhà, định thẳng tiến tới đó thì Nguyễn Gia Huy lại khoá tôi vào vòng tay của anh. Sợ hãi khung cảnh khi nãy lặp lại, tôi chợt nhớ ra ý định bị bỏ quên của mình.
Tôi đẩy Nguyễn Gia Huy ra lần nữa, nghiêm túc thông báo với anh:
"Hôm nay em lên Hà Nội, bên cạnh việc thăm anh là có vấn đề cần thông báo!"
Gia Huy ỉu xìu, vừa quay người mở tủ lạnh lấy ra một hộp dâu tây đỏ mọng, vừa nhẹ giọng nhắc tôi:
"Em cứ nói đi, anh rửa ít dâu tây ngọt để lát em ăn."
Sau đó lại bận rộn tìm kiếm gì đó trên kệ bát đũa.
Tôi bình tĩnh trình bày nốt:
"Anh và em, chúng ta sẽ "CÁCH LY" trong 4 tháng sắp tới! Tất cả là vì sự nghiệp thi đại học cao cả! Anh đừng có phá em đấy!"
"Loảng xoảng!"
Tiếng thìa, dĩa rơi tự do xuống đất tạo nên những âm thanh nhức tai.
Tôi vội chạy lại giúp Gia Huy nhặt đồ thì ngạc nhiên...
Mới có vài tiếng mà Nguyễn Gia Huy cho tôi chiêm ngưỡng nhiều biểu cảm "độc lạ" quá!
Khuôn mặt anh lúc này...
Nhìn như sắp khóc.
Không cần anh nói tôi cũng tự đọc hiểu suy nghĩ của Nguyễn Gia Huy.
"Em ác với anh quá!"