Tại sao tôi lại có cảm giác khó chịu được nhỉ?
Chẳng lẽ đây chính là hậu uncrush?
Không thể nào, tôi nhớ lúc hết crush tôi dọn dẹp mọi thứ trong trí óc gọn gàng lắm mà?
Vậy là chỉ còn một lý do mà thôi. Đó là tôi thấy tiếc thương cho Trịnh Hải Vy- người bạn cùng lớp của tôi.
Mặc dù Trịnh Hải Vy đối xử với tôi không mấy tốt đẹp nhưng nó lại rất xinh, hot girl của khối nổi bật với khuôn mặt sắc sảo, kiều diễm, mắt lấp lánh như chứa ánh sao, nghe nói bây giờ nó đã được mấy hãng quần áo nổi tiếng ở Hải Phòng mời đi chụp mẫu rồi. Giỏi, xinh gái, lại biết cách nói chuyện, bạn xứng đáng với một người tốt hơn là tên redflag kia.
Nhưng tôi nhanh chóng dẹp mấy cái suy nghĩ linh tinh của mình qua một bên và bắt đầu quay lại tiết học. Ôi trời! Thầy Hoá đang thấp thoáng ngoài cửa lớp rồi.
...
Theo như đã hẹn từ trước, tôi ở lại lớp với Trần Đức Hải sau giờ học. Tôi đã phải giải thích hết lời với Trang, Kiên và cả Đặng Quang Lâm để bọn nó rời khỏi lớp nhưng chẳng bằng lúc Nguyễn Gia Huy trực tiếp tới lớp đón tôi, cả đám mới yên tâm rút quân.
Trần Đức Hải có hơi không thoải mái nhìn về phía Nguyễn Gia Huy nhưng biết sao giờ, cách anh ta ngồi lì một chỗ trong lớp học là biết ổng không có ý định ra ngoài. Tôi thở dài, lấy từ trong cặp tờ kịch bản và bắt đầu thảo luận với Trần Đức Hải.
Hải phụ trách phần giới thiệu còn tôi phụ trách văn nghệ. Vì muốn kỉ niệm trường để lại dấu ấn nên chúng tôi sắp phải duyệt các tiết mục văn nghệ do câu lạc bộ Âm Nhạc chuẩn bị hoặc vài lớp muốn tham gia để được cộng điểm thành tích nhưng chắc chắn rằng sẽ không có tên lớp 11B1- cái lớp siêu lười của tôi.
Nói chung làm việc với Hải khá thoải mái, nó hoàn thành phần việc của mình rất chi tiết, cụ thể, các phần sự kiện phân công hợp lí. Tôi gật gù kết luận:
"Ổn rồi đấy, có gì tao sẽ gộp lại rồi đưa cho chị Quyên là xong"
Trần Đức Hải giúp tôi gom lại kịch bản, dịu dàng nói:
"Thôi, Ngọc Anh cứ để tao làm nốt cho, giờ cũng muộn rồi, mày về đi"
Tôi áy náy, vốn định từ chối thì Nguyễn Gia Huy đã xuất hiện từ bao giờ:
"Xong rồi? Anh đói bụng quá, về thôi"
Trần Đức Hải hơi cau mày. Tôi vội vàng giải thích.
"Ổng là hàng xóm gần nhà tao"
Nguyễn Gia Huy bỗng dưng quàng tay lên vai tôi, nũng nịu nói:
"Gì mà hàng xóm, mình sống chung với nhau mấy năm rồi cơ mà, cưng quên à?"
Đếch gì đấy?
Lại làm sao nữa vậy anh trai?
Tôi cười sượng trân, bổ sung:
"Ổng thỉnh thoảng cứ thích đùa nhây ấy mà"
Nguyễn Gia Huy tựa má vào đầu tôi, hương bạc hà đột ngột ập tới.
"Đúng là anh thích đùa, nhưng bây giờ anh mày đang nghiêm túc". Truyện Tổng Tài
Tôi thấy cả người như hoá đá, khuôn mặt Trần Đức Hải hạ xuống mấy tông. Nó im lặng nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Gia Huy, sau đó mỉm cười dịu dàng nói với tôi:
"Có vẻ anh Huy vẫn bực về vụ sân bóng rổ giờ ra chơi, việc này là nhóm em sai, em thay mặt anh Quân xin lỗi anh, Lâm Đặng..."- Nó dừng lại một chút rồi bổ sung-"...và Ngọc Anh"
Tôi định nói thêm vài câu nhưng bàn tay đang đặt trên vai tôi của Nguyễn Gia Huy đột nhiên bóp nhẹ, giữ tôi vào lồng ngực anh chặt hơn, cái mùi bạc hà chết tiệt lại lởn vởn nơi chóp mũi. Giọng Nguyễn Gia Huy vang lên, mất đi vẻ bỡn cợt thường ngày:
"Việc này coi như kết thúc tại đây đi"- Sau đó Nguyễn Gia Huy hạ cánh tay vừa ôm lấy vai tôi xuống nhưng lại lập tức nắm lấy cổ tay tôi, tiếng anh vang lên bên tai, chất giọng nhẹ nhàng hơn hẳn câu nói trước đó - "Về nhà thôi"
Tôi ngây ngốc vẫy tay chào Hải rồi bị anh kéo ra khỏi lớp. Suốt dọc đường xuống nhà xe, ánh nắng thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, hành lang bây giờ vắng tanh chẳng còn ai ở lại, không gian yên ắng mà thanh bình. Lá cờ đỏ sao vàng bay bay trên bục sân khấu và khu để trống trường im lìm lặng yên một góc.
Dường như tôi có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc rõ ràng, vô vàn cánh phượng đỏ phủ xuống sân khi cơn gió nhẹ bay qua. Gió vuốt ve từng sợi tóc và mơn man nơi làn da nóng ran đang được bao bọc bởi lòng bàn tay của Nguyễn Gia Huy. Anh hướng mắt về phía trước, tự tin sải bước. Còn tôi lại ngây ngốc bước theo đằng sau...
...
"Rồi sao???"- Hoàng Bảo Minh dí sát mặt vào camera từ điện thoại, tra hỏi tôi.
"Tao bị Nguyễn Gia Huy lôi đi, đã kịp trả lời gì đâu"- Tôi ểu oải đáp sau khi đã tóm tắt cho nó vài tình tiết chính của cuộc đấu bóng rổ ngày hôm nay.
"Mà mày nữa ấy, mày cứ lo chuyện bao đồng với giữ cái tính xốc nổi đấy, không cẩn thận lại gây thù với người khác"- Thằng Minh căn dặn tôi.
Tôi cột gọn tóc lên, bắt đầu ngồi xuống bàn và mở máy tính.
"Chỉ là ông Đỗ Minh Quân đấy chơi hèn vãi nên tao bị ngứa mắt"
Hoàng Bảo Minh nhún vai, nó nhận xét:
"Điều này thì tao công nhận, đúng đời nhiều thể loại người, nhưng mà cuộc sống cấp 3 của mày thú vị thật, nghe mày kể cứ như phim ấy"
"Tao cũng thấy vậy"- Tôi đồng tình rồi ấn vào file danh sách biểu diễn văn nghệ trường trong khai giảng sắp tới.
Lướt một lượt qua các tiết mục văn nghệ, mắt tôi chợt dừng lại ở một dòng chữ quen thuộc. Giọng Hoàng Bảo Minh ở điện thoại lại vang lên:
"Cái Bình chuyển lên trường mày rồi, nó đã kể mày chưa? Nó đột ngột đổi ban, quyết định vào Ban Xã Hội!"
Tôi im lặng, dòng chữ trên file hiện rõ:
"Tiết mục văn nghệ lớp 11B6 Xã Hội- Ngọc Bình: hát, tự sáng tác"
_______
Đôi lời của tác giả:
Haizzz đúng như Nguyễn Gia Huy nhận xét, Vũ Hoàng Ngọc Anh mặc dù tinh ý nhưng lại mắc overthinking nặng:)))
Mật bí là sắp có drama nha, phải sóng gió tí thì cuộc đời mới có hương vị đúng không nạ