Trận đấu bóng rổ bắt đầu, tôi vốn không hiểu rõ lắm về cách chơi của bộ môn thể thao này, chỉ biết rằng ai ném vào rổ thì người đó được điểm. Trần Đức Hải phụ trách chắn thằng Lâm, Đỗ Minh Quân có bóng thì đối đầu trực tiếp với Nguyễn Gia Huy. Sau vài lượt đập bóng Nguyễn Gia Huy đã nhanh tay lấy được bóng về, ngay lập tức ném qua cho Đặng Quang Lâm ở gần rổ.
Vù!
Bóng ngon lành xuyên qua rổ, đội Gia Huy thắng hiệp 1.
Tôi tưởng tai mình sắp nổ đến nơi, xung quanh là tiếng la hét không ngớt. Đặng Quang Lâm cười vui vẻ đập tay một lượt với những người còn lại trong nhóm. Nguyễn Gia Huy đấm nhẹ vào vai nó, nói:
"Tuyệt đấy, cứ thế phát huy"
Đỗ Minh Quân bên này không nhịn được mà cau có, chửi bậy một tiếng:
"F*ck"
Hiệp 2 tiếp tục ngay sau đó, lần này anh Nam bên đội Nguyễn Gia Huy giữ bóng, vừa chạy lên trên một chút đã bị Trần Đức Hải lấy được, nó chuyền bóng cho Đỗ Long rồi lập tức đến gần phạm vi gần rổ. Đỗ Long cầm bóng được một lát thì bị Gia Huy chặn đứng, vừa thấy Hải Long lập tức ném bóng về phía nó. Không hổ là con cưng của thầy Thể Dục, Trần Đức Hải đã thực hiện động tác ném bóng vào rổ đầy điêu luyện.
"Hoà rồi"- Phạm Trung Kiên đứng cạnh tôi bình luận.
Đỗ Minh Quân đang ăn mừng vì gỡ được một bàn, làm dấu tay về phía Nguyễn Gia Huy khiêu khích.
Vậy là còn 1 trận cuối cùng quyết định.
Bóng lần này là của Quân Đỗ, anh ta nhất quyết không truyền bóng cho Trần Đức Hải mà muốn một mình chạy về phía rổ. Đáng tiếc thay, Đặng Quang Lâm đã dành được bóng lần nữa, nó định ném về phía Gia Huy thì bị Đỗ Minh Quân huých một cái vào eo, thằng Lâm gập người đau đớn, Đỗ Minh Quân chớp thời cơ dành lấy bóng, chạy lên ném một cú vào rổ. Khi kết thúc động tác của mình, khuôn mặt tên đó vênh lên, ánh mắt xếch chứa đựng vẻ hiếu thắng rõ ràng.
Đội Đỗ Minh Quân thắng nhưng hắn chơi xấu!
Một cơn giận khó hiểu dâng lên, tôi vô thức xông vào sân, hét lớn:
"Lỗi cá nhân, Đỗ Minh Quân chơi xấu!"
Khuôn mặt hớn hở của hắn dần xám xịt lại, hướng ánh nhìn về phía tôi, hất cằm nói:
"Từ đầu chơi không quy định luật, bạn nữ này bạn là con gái làm sao hiểu được hướng chơi bóng rổ của bọn con trai chúng tôi?"
"Luật bóng rổ có qui định về lỗi cá nhân, anh đã tác động đến người đội bạn để dành bóng, anh chơi xấu!"- Tôi nhìn thẳng vào mắt Đỗ Minh Quân.
"Thì sao? Cuối cùng thì anh đây vẫn thắng?"- Đỗ Minh Quân cãi cùn, đẩy vai tôi.
Nguyễn Gia Huy vội vàng xông đến, đứng chắn trước mặt tôi. Vì anh quay lưng lại nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt anh lúc này, giọng nói có phần kiềm chế vang lên:
"Mày đủ rồi đấy Quân"
Hắn ta gườm gườm nhìn Nguyễn Gia Huy rồi nở nụ cười chế giễu:
"Thua thì đừng cay cú"
"Mày chơi xấu, mọi người ở đây đều chứng kiến, quả vào vừa rồi của mày vốn không tính đâu"- Nguyễn Gia Huy đáp trả.
Tôi cảm thấy rõ ràng bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào vào tặng cho mặt nhau một cú đấm.
Lúc này thầy Thể Dục bước vào sân, tuyên bố:
"Để công bằng, đội Gia Huy ném phạt đi"
Thầy đã lên tiếng thì trò nào dám không nghe, Đỗ Minh Quân chỉ còn cách cun cút đứng gọn vào một phía, cử Trần Đức Hải ra chặn Nguyễn Gia Huy chơi theo kiểu 1:1. Nguyễn Gia Huy hít một hơi, mồ hôi đã chảy ướt đẫm, áo đồng phục trắng ôm lấy nửa tấm lưng, anh đưa tay vuốt tóc mái lên một chút sau đó cầm lấy quả bóng, chuẩn bị tư thế.
Bây giờ chỉ cần Nguyễn Gia Huy đánh được 2 điểm trở lên thì sẽ thắng. Chỉ là khoảng cách này khá xa rổ. Nhưng kinh nghiệm mấy năm nhìn Nguyễn Gia Huy chơi bóng, tôi biết thừa ổng sẽ thành công thôi.
Vù!
Tiếng bóng va đập và nhẹ nhàng vượt qua rổ rơi xuống đất. Nguyễn Gia Huy ẵm quả 3 điểm trở về trong tiếng hò reo của mọi người. Thầy Thể Dục và thầy Hoá gật gù cười thành tiếng sau đó rời khỏi sân.
Thấy giáo viên vừa đi khuất, Đỗ Minh Quân tức giận lao về phía tôi:
"Là tại mày, con ranh thích lo chuyện bao đồng"
"Tôi chỉ nói sự thật, dù cú ném bóng đó anh thắng thì cũng không ai công nhận"
Đỗ Minh Quân đột nhiên nắm chặt lấy cổ áo đồng phục của tôi, ép tôi phải nhìn vào ánh mắt sắc bén của hắn. Cái Trang ở bên cạnh lập tức đẩy tên Quân ra, tung một cước vào bụng hắn.
Đỗ Minh Quân mất đà, ngã sõng soài ra đất, đau đớn nhìn về phía cái Trang, thoáng qua một tia bất ngờ trên khuôn mặt:
"Mày dám?"
Lúc này, Nguyễn Gia Huy đã chạy đến, còn tiện thể làm như vô tình tung thêm một cước nữa vào phía eo của Đỗ Minh Quân. Hắn co người thành hình con tôm, ôm lấy bụng kêu ầm ĩ nhưng chẳng ai trong sân muốn quan tâm.
Đỗ Long đỡ hắn đứng lên, Trần Đức Hải vẻ mặt lo lắng cũng đã đến cạnh tôi từ lúc nào:
"Ngọc Anh có sao không? Anh Quân tính tình nóng nảy, mày ổn chứ?"
Tôi chưa kịp trả lời thì thằng Kiên và con Trang đã kéo tôi đi lên lớp, Trang còn ném ánh mắt thù hận về phía Quân như muốn nói thêm gì đó.
Tiếng trống dài vang vọng khắp khuôn viên trường, sân bóng cũng thưa thớt dần. Tôi vô thức ngoái lại phía sau trước khi lên cầu thang, thấy Trịnh Hải Vy đã đến cạnh Nguyễn Gia Huy từ lúc nào, đưa chai nước lạnh cho anh, ánh mát lấp lánh.
Buổi sáng ngày hè đó, sân trường vắng lặng, chỉ có hai người nhìn nhau, một trai tài một gái sắc. Không hiểu sao trong lòng tôi vô thức gợn lên cảm giác ngứa ngáy khó chịu...