Editor: Bánh Crepe Sầu RiêngTrong mắt Toa Đạt Lệ hiện ra sự lo lắng chân thật, nhưng Tam Hoàng tử thấy thế thì hiểu lầm.
Ánh mắt Tam Hoàng tử chợt động, nói: "Thất đệ hẳn là không có việc gì đâu, sáng hôm nay ta còn nhìn thấy hắn. Cho nên nếu hắn không tới gặp ngươi thì có lẽ là vì không muốn gặp ngươi, Công chúa không cần phải chờ nữa, đỡ phải lãng phí thời gian vô ích."
Toa Đạt Lệ nghe xong thì không khỏi có chút khổ sở, thấp giọng nói: "Vì sao hắn lại không muốn gặp ta?"
Tam Hoàng tử cố nhịn nhưng vẫn không nhịn xuống được, hỏi nàng: "Công chúa.... Hình như rất để ý Thất đệ của ta?"
Toa Đạt Lệ dùng sức gật đầu, nói: "Rất để ý. Hắn là người vô cùng quan trọng đối với ta, ta có ít lời muốn nói với hắn."
Tam Hoàng tử: "Vậy thì có lẽ là hắn cảm thấy Công chúa không thích hợp ở lại Đại Ung, hắn cũng không muốn tới Đạt Lạt, nếu quan hệ của hai người tốt thì lúc chia tay sẽ rất đau lòng, cho nên hắn mới không muốn gặp ngươi."
Không nghĩ tới Toa Đạt Lệ lại nói: "Nếu hắn muốn ta ở lại bồi hắn thì ta cũng có thể ở lại Đại Ung."
Toa Đạt Lệ càng lúc càng cảm thấy Lan Dịch Hoan chính là người mà nhiều năm qua nàng luôn muốn gặp, người kia ở Đại Ung đã tìm nàng rất lâu rất lâu, nhưng không biết vì sao nàng lại rời đi không nói lời nào.
Bất kể là vì nguyên nhân nào thì đều là nàng có lỗi với Lan Dịch Hoan. Cho nên, chỉ cần Lan Dịch Hoan yêu cầu, lúc này nàng nhất định sẽ ở lại bên cạnh Lan Dịch Hoan.
Tam Hoàng tử hơi giật mình, ngay sau đó lại nghe Toa Đạt Lệ hỏi: "Ở đô thành Đại Ung của các ngươi hẳn là cho phép người dị tộc định cư đúng không?"
"Cho phép, nhưng người nhà của ngươi sẽ đồng ý cho ngươi ở lại nơi này sao?"
Tam Hoàng tử trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: "Nếu Công chúa thật sự cần, có muốn suy xét đến việc thành thân với ta không? Vậy thì ngươi có thể yên tâm ở lại đây."
Toa Đạt Lệ vô cùng kinh ngạc đối với đề nghị bất chợt của đối phương, nói: "Ngươi muốn cưới ta? Chẳng lẽ ngươi thích ta?"
Tam Hoàng tử còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Toa Đạt Lệ đột nhiên sáp lại gần mình.
Thân thể Tam Hoàng tử lập tức cứng đờ, đang muốn né tránh thì thấy Toa Đạt Lệ tiến đến gần mình rồi ngửi ngửi quanh người, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt của mình.
Tam Hoàng tử: "....."
Nữ tử của Đại Ung không có thẳng thắn như vậy, thái độ này của Toa Đạt Lệ khiến trong lòng Tam Hoàng tử có chút hoảng hốt khó tả, cơ hồ thốt ra câu "Ngươi đừng yêu ta".
Nhưng Toa Đạt Lệ lại làm ra hành động này với khuôn mặt vô cùng chính trực, sau đó lại lắc đầu nói với Tam Hoàng tử: "Trong mắt ngươi không có chút yêu thích nào đối với ta, ta chắc chắn là ngươi không thích ta. Cho nên ý của ngươi là muốn ta ở lại Đại Ung kết minh với ngươi đúng không?"
Quả nhiên, nàng không hổ là Công chúa, không chỉ thông minh mà còn rất lý trí.
Tam Hoàng tử lại thật sự sinh ra vài phần hứng thú, trên mặt có ý khen ngợi, nói: "Không tồi, có thể làm phu thê thật thì cũng có thể làm phu thê giả, tạo điều kiện cho đối phương, nâng đỡ lẫn nhau, hỗ trợ cho nhau, ý ngươi thế nào?"
"Tam Hoàng tử, ngươi nghiêm túc sao?"
Toa Đạt Lệ: "Vậy nếu lúc này ta lập tức đồng ý với ngươi thì sao? Ta có thể tự mình làm chủ cho mình."
Tam Hoàng tử: "...."
Nhìn biểu tình của đối phương, Toa Đạt Lệ không khỏi nở nụ cười.
Nàng nói: "Ta hiểu mà, ngươi là muốn phân cao thấp với Thất đệ của ngươi đúng không? Ngươi rất chú ý đến hắn?"
Tam Hoàng tử: ".... Vì sao Công chúa lại nói như vậy?"
Toa Đạt Lệ: "Ta nhìn ra được đó nha. Từ đầu khi ta chưa nhắc đến Thất Điện hạ, ngươi vốn muốn tránh ra. Nhưng khi ta vừa nhắc đến thì ngươi ngay lập để ý tới, giống như muốn ta phải lựa chọn giữa ngươi và hắn."
Tam Hoàng tử bật cười nói: "Chúng ta lại không có giao tình, ban đầu ngươi vốn muốn tìm Thất đệ, ta biết rõ bản thân chắc chắn sẽ bị cự tuyệt, cần gì phải như vậy?"
Toa Đạt Lệ: "Chính là vì trong lòng ngươi biết rõ ta sẽ chọn hắn cho nên mới cố ý nói như vậy. Thật ra trong lòng ngươi không muốn cưới ta, nên lúc ta nói là ta đồng ý với ngươi thì ngươi mới bị doạ sợ."
Trước kia nàng chưa từng gặp Tam Hoàng tử, nhưng chính nàng vẫn cảm thấy quen thuộc với đối phương giống như với Lan Dịch Hoan, nàng cũng mơ hồ cảm thấy mình hiểu người trước mặt: "Ngươi chỉ là muốn qua ta chứng minh được Thất đệ của ngươi tốt hơn ngươi, khiến người yêu thích hơn ngươi, từng chút từng chút khiến bản thân ngươi tin rằng hắn thật sự rất tốt. Bởi vì ngươi cảm thấy xấu hổ khi tự mình thừa nhận rằng ngươi thật sự thấy như vậy, đúng không?"
Sau khi Toa Đạt Lệ nói xong, Tam Hoàng tử nửa ngày không nói gì, một lúc lâu mới cười khổ nói: "Công chúa, ngươi có năng lực gì đặc biệt sao? Tỷ như thuật đọc tâm chẳng hạn?"
Nếu những lời này là do các huynh đệ khác nói ra thì Tam Hoàng tử tuyệt đối đánh chết cũng không nhận. Nhưng trước mặt lại là một cô nương không hề quen biết, Tam Hoàng tử cũng không quá so đo, cho nên mới bình thản thẳng thắn thừa nhận hơn nhiều.
Toa Đạt Lệ: "Không có, thật ra thì cũng không khó đoán. Ta phát hiện cả nhà các ngươi đều rất thích mạnh miệng, ngươi rất giống với Bát đệ của ngươi."
Cái khác thì thôi đi đằng này lại nói giống Lão Bát, trong đầu Tam Hoàng tử lập tức hiện ra bộ dáng ngu ngốc của Bát Hoàng tử mỗi lần khẩu thị tâm phi, lập tức cảm thấy mình đang chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Tam Hoàng tử lập tức nói: "Không có khả năng, tuyệt đối không thể nào. Ta đâu có giống hắn? Ta không có chút nào giống hắn hết!"
Toa Đạt Lệ nhỏ giọng nói: "Hiện tại rất giống."
Xưa nay Tam Hoàng tử rất có tài tranh biện, lần này lại bị một câu của tiểu nha đầu trước mặt làm cho không nói nên lời, dùng ngón tay chỉ chỉ nàng, hơn nửa ngày mới nói: "Ta biết vì sao Thất đệ không muốn tới gặp ngươi rồi."
Toa Đạt Lệ: "Hắn sẽ không như vậy, hắn không phải là người khẩu thị tâm phi...."
Nàng còn chưa nói xong, lá cây bên cạnh hai người đã vang lên một tiếng "Loạc xoạc".
Tam Hoàng tử đưa mắt thoáng nhìn qua hướng kia, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giơ tay đẩy vai Toa Đạt Lệ một cái, quát: "Cẩn thận!"
Toa Đạt Lệ bị đẩy lui về sau mấy bước, Tam Hoàng tử cũng tự mình lùi ra sau một chút, mấy mũi tên bay qua hai người họ cắm lên thân cây phía sau.
Ngay sau đó, một nhóm hắc y không chút dấu hiệu nhảy ra từ trong rừng cây, đến gần tấn công hai người.
Biến cố này xảy ra quá đột nhiên, Toa Đạt Lệ và Tam Hoàng tử đều có chút không kịp phản ứng.
Tam Hoàng tử tay không ra mấy chiêu, sau đó tìm được lúc sơ hở, nhanh chóng rút bội kiếm bên hông ra.
Thời điểm này nam tử đều coi kiếm là thứ đẹp nhất, nên cho dù có võ hay không thì khi ra ngoài vẫn sẽ mang theo một thanh kiếm ở bên hông, chủ yếu là làm đồ trang trí, lúc này lại là thứ cứu mạng.
Tam Hoàng tử dùng kiếm chặn lại trường đao bổ xuống trên đỉnh đầu, dư quang khoé mắt thoáng nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy Toa Đạt Lệ liên tục lùi về sau, sau lưng đã dựa vào con ngựa đứng ở đó.
Tam Hoàng tử nhảy tới phía trước, nhanh chóng tiến đến gần Toa Đạt Lệ, thấp giọng nói: "Ta ở đây chống đỡ, ngươi đi nhanh! Những người này phân nửa là nhắm vào ta."
Toa Đạt Lệ ngẩn ra: "Cái này....."
Trước kia nàng chưa từng gặp chuyện nguy hiểm thế này, lúc này đầu óc của nàng trống rỗng, cảm thấy cứ vậy mà đi có chút không đúng, tuy rằng nàng và Tam Hoàng tử không có giao tình gì.
Tam Hoàng tử học võ muộn nên võ nghệ không tinh nghệ như các huynh đệ khác, nhưng trên người lại có cỗ hung hãn chết người nên không khó để chống đỡ.
Thấy Toa Đạt Lệ còn do dự thì Tam Hoàng tử không khỏi vội lo lên: "Ngươi đi nhanh đi! Lấy thân phận của ngươi, nếu ở cùng ta mà xảy ra chuyện gì thì đến lúc đó bản thân ta không chỉ bị thương, mà còn có khả năng đắc tội với tộc Đạt Lạt, xui xẻo gấp bội. Ngươi ở lại đây không giúp được gì thì cũng đừng liên luỵ tới ta, nhanh đi tìm người đi!"
"........"
Giọng điệu của Tam Hoàng tử vô cùng cấp bách, không có chút khách sáo, Toa Đạt Lệ lúc này mới hiểu ý tứ trong lời của Tam Hoàng tử, nàng đột nhiên không biết phải nói cái gì.
Nàng "A" một tiếng, xoay người lên ngựa, nói: "Vậy ta đi thật nhé?"
Lúc này có một hắc y nhân trầm giọng nói: "Không được để nàng đi! Nếu để nàng gọi người tới thì việc không còn dễ nữa đâu!"
Vừa dứt lời, đã có một người chạy tới túm lấy đuôi ngựa mà Toa Đạt Lệ đang cưỡi.
Toa Đạt Lệ cả giận: "Ngươi, đừng có xem ta là người dễ bị tức hiếp có được không?"
Nàng rút cây trâm trên tóc mình ra, hung hăng đâm tới cái tay đang chụp lấy đuôi ngựa, đối phương ăn đau buông tay ra, con ngựa hí lên một tiếng rồi chạy như bay.
Nghe được tiếng vó ngựa rời đi, Tam Hoàng tử không khỏi cười khổ.
Bản thân trước nay không phải là người cao thượng. Nếu có thể, Tam Hoàng tử cũng muốn có một đồng bạn ở lại cùng mình kề vai chiến đấu, như vậy thì phần nào cũng cảm thấy có chút an ủi.
Đáng tiếc, Tam Hoàng tử không thể.
Bởi vì thân phận có hạn, luôn phải cẩn thận trước mọi chuyện, tính toán mọi nơi, hoàn toàn không có đường suy xét đến tình cảm, chỉ có thể lựa chọn lợi ích thực tế lớn nhất.
Để Toa Đạt Lệ bị thương thì không bằng để mình bị thương, vậy thì bên Đạt Lạt sẽ cảm tạ mình, bản thân cũng sẽ tranh thủ được một chút đồng cảm.
——Đương nhiên, tiền đề là phải sống sót được rồi mới nói.
Tam Hoàng tử vực lên tinh thần: "Các ngươi nhắm vào ta mà đến, tất cả đều ra sát chiêu, rốt cuộc là thủ hạ của ai?"
Đối phương không nói gì, từ trong rừng cây lại bắn ra mấy mũi tên lạnh lẽo, Tam Hoàng tử hít sâu một hơi, cầm kiếm lên đối diện.
*
Mà ở nơi khác, Lan Dịch Hoan đến phủ của Tam Hoàng tử thì không tìm thấy người, cũng cảm thấy kỳ quái.
Tam Hoàng từ ngày thường rất thành thực, không có chuyện gì thì rất ít khi chạy loạn. Lúc này lại nghe người trong phủ nói là Tam Hoàng tử không mang theo người nào đi ra ngoài, khiến Lan Dịch Hoan thấy hơi nghi hoặc.
Quản gia trong phủ rất sợ chậm trễ vị thiếu niên Thất Điện hạ rất được yêu chiều này, đầy mặt tươi cười mà giữ Lan Dịch Hoan lại uống chén trà, Lan Dịch Hoan lại không có hứng thú, vẫy vẫy tay rời đi.
Mới vừa ra đầu ngõ đã nghe thấy tiếng vó ngựa, Lan Dịch Hoan quay đầu nhìn thì thấy Toa Đạt Lệ phóng ngựa vội vàng chạy tới.
Nàng cũng nhìn thấy Lan Dịch Hoan, bật thốt lên: "Thất Điện hạ!"
Lan Dịch Hoan thất hẹn với người ta không ngờ lại bị gặp phải, còn tưởng Toa Đạt Lệ là tới tìm hắn tính sổ nên nhất thời có chút chột dạ, lập tức muốn rời đi nhanh.
Toa Đạt Lệ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, vội vã tới trước mặt Lan Dịch Hoan: "Làm sao bây giờ? Có người đuổi giết Tam ca của ngươi."
"Ngươi nói cái gì?"
Lan Dịch Hoan ngẩn ra: "Thật sao? Sao ngươi biết?"
"Ta tận mắt nhìn thấy!"
Toa Đạt Lệ thở hồng hộc nói: "Ở trại ngựa bên thành tây, lúc ta chờ ngươi thì gặp phải hắn, chúng ta vừa nói được đôi lời thì bỗng nhiên có một đám người nhảy ra muốn giết hắn."
Ban ngày ban mặt mưu hại Hoàng tử, người này không lẽ điên rồi?
Tình huống lúc này không cho phép hỏi nhiều như vậy, Lan Dịch Hoan lập tức nói: "Ta lập tức tới đó, ngươi đi nói chuyện này cho Thái tử.... Không, không kịp rồi."
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, sửa lời: "Ngươi trực tiếp tới nha môn phía trước báo quan, cứ nói là Tam Hoàng tử bị thích khách vây công, để bọn họ lập tức phái binh nghĩ cách tới cứu viện."
Hắn trực tiếp cởi lệnh bài trên hông mình xuống nhét vào tay Toa Đạt Lệ, nói: "Cầm lấy cái này."
Sau khi nói xong, Lan Dịch Hoan lập tức mang theo người của mình rời đi.
Toa Đạt Lệ tận mắt nhìn thấy những hắc y nhân đó, lúc này không thể yên tâm, nói: "Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng cứng đối cứng với bọn họ, ta rất nhanh sẽ mang người tới giúp các ngươi."
Lan Dịch Hoan vốn muốn đi, sau khi nghe được lời nàng nói thì dừng lại, trầm giọng: "Toa Đạt Lệ, không cần làm loạn, sau khi báo tin xong thì ngươi tìm một chỗ an toàn để ở. Đây là chuyện của Hoàng thất Đại Ung, ngươi không thể nhúng tay vào, cẩn thận đừng để phụ thân và bá phụ ngươi bị liên luỵ."
Toa Đạt Lệ: "Nhưng ta lo lắng cho ngươi!"
Lan Dịch Hoan dừng lại một lúc rồi thở dài, cuối cùng đưa này đặt lên bả vai nàng, nói: "Ta sẽ không sao hết, ngươi phải nghe ta nói, biết chưa?"
Vào lúc này, thời gian như luân hồi, trong lúc hoảng hốt, Toa Đạt Lệ như nhìn thấy một Lan Dịch Hoan khác.
So với hiện tại thì hắn gầy hơn một chút, thoạt nhìn cũng lớn tuổi hơn, ước chừng khoảng hơn hai mươi, trên người hắn mặc một bộ long bào có vẻ hơi rộng.
Hắn nửa ngồi xổm trước mặt mình, mà mình không biết vì sao lại quỳ rạp trên mặt đất, ngây ngốc nhìn đối phương.
Lan Dịch Hoan chậm rãi nói với nàng: "Ta phải thượng triều, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này đừng chạy loạn, hiểu chưa?"
Ngữ khí của hắn ôn hòa, ánh mắt đáng tin cậy, như huynh như bạn, khiến nàng cảm thấy an tâm trong lúc mê mang hỗn độn.
Trong lúc bàng hoàng, trước mặt lại là khuôn mặt thiếu niên của Lan Dịch Hoan.
Giây phút kia, đôi mắt của Toa Đạt Lệ đột nhiên rưng rưng nước mắt, thấp giọng nói: "Ngươi không gặp ta cũng là vì sợ ta sẽ bị Đại Ung liên luỵ đúng không?"
Lông mày Lan Dịch Hoan đột nhiên ngưng lại, Toa Đạt Lệ nhanh chóng lấy tay áo lau đi nước mắt: "Không chậm trễ thời gian nữa, ta đi báo tin, ngươi nhanh đi cứu ca ca ngươi đi."
Sau khi nói xong thì nàng nhanh chóng xoay người lên ngựa rời đi.
Ở phía sau, Lan Dịch Hoan nhắm mắt hít một hơi, sau đó cũng xoay người lên ngựa, nói với người hầu của mình: "Lấy kiếm, đi theo ta!"
Lan Dịch Hoan một đường phóng ngựa chạy như bay tới nơi mà Toa Đạt Lệ nói, lại phát hiện không có người nào, chỉ thấy trên mặt đất có sót lại một ít đoạn mũi tên và vết máu.
Đúng lúc này mây đen trên đầu trời dần tụ dày, trời hạ xuống cơn mưa, có xu thế càng lúc càng lớn, khiến việc tìm người càng lúc càng khó hơn.
Cũng may hệ thống có thể kiểm tra trạng thái của đối tượng hoàn thành nhiệm vụ, Lan Dịch Hoan đi theo chỉ dẫn một đường lên núi tìm kiếm.
Vó ngựa vang lộc cộc trong mưa, thị vệ phía sau bỗng hô "Điện hạ" rồi giục ngựa chạy nhanh tới, bắt lấy cánh tay Lan Dịch Hoan.
Lúc này Lan Dịch Hoan mới phát hiện mình thiếu chút nữa dẫm vào con mương trong lúc lơ đãng.
Hắn kéo dây cương đổi hướng, thị vệ buông tay hắn ra, thấp giọng nói: "Điện hạ, mưa lớn như vậy, thân thể ngài lại không tốt, không bằng để bọn thuộc hạ đi tìm thôi."
Lan Dịch Hoan xua xua tay, ngắn gọn nói: "Cùng nhau đi."
Hắn phát hiện trong lòng mình đang cảm thấy nôn nóng, lo lắng.
——Vì Tam ca cùng hắn đã từng là thù địch, đều tận sức muốn diệt trừ đối phương.
Thật ra hắn cũng có chút ngoài ý muốn.
Thời điểm vừa mới trọng sinh trở về, Lan Dịch Hoan nhìn thấy Tam Hoàng tử đáng thương đốn củi trong chùa cũng không thấy động lòng, hơn nữa còn có chút vui sướng khi người gặp hoạ.
Bởi vì hắn biết sau khi trải qua những cực khổ khó khăn này, Tam Hoàng tử sẽ trở thành một Vương gia quyền cao chức trọng, tâm cơ thâm trầm.
Đó là bộ dáng của Tam ca mà hắn quen thuộc nhất.
Mà hiện giờ, hắn sẽ không nhịn được mà lo lắng Tam Hoàng tử có bị thương hay không. Còn sẽ nghĩ đến, một mình đau khổ chạy trốn đối mặt với sự đuổi giết, có lẽ Tam ca sẽ lại ở đó tủi thân tự trách, oán giận mấy ngày liền.
Thậm chí cả biểu tình ngữ khí có thể có lúc này của Tam Hoàng tử cũng hiện lên trong đầu Lan Dịch Hoan.
Kiếp này đang dần hoà với kiếp trước.
Mưa càng lúc càng lớn, cuối cùng Lan Dịch Hoan đã tìm thấy người ở chỗ rìa núi.
Những hắc y nhân kia vây quanh tấn công Tam Hoàng tử. Tam Hoàng tử cả người ướt đẫm, những giọt mưa rơi xuống đất kèm theo máu loãng, nhưng tay vẫn kiên trì vung thanh đao không biết lấy từ đâu, cố hết sức không cho những người kia tới gần.
Trên người Tam Hoàng tử toát ra một loại liều lĩnh, hung dữ như dã thú, là bản năng cố hết sức lực để sinh tồn nơi rừng sâu.
Cho nên, rất khó tượng tưởng một người như vậy cuối cùng lại muốn tự kết thúc mạng sống của mình.
Lúc ấy Tam Hoàng tử không biết độc dược đã bị Lan Dịch Hoan cố ý thay đổi, cũng không biết sau khi uống dược kia Tam Hoàng tử đã nghĩ cái gì, mà khi phát hiện mình không chết thì có biết quý trọng sinh mệnh mình hơn hay không.
"Giá!"
Lan Dịch Hoan giục ngựa lao xuống sườn núi, bọn thị vệ của hắn cũng đuổi theo ngay phía sau, vung vũ khí lên chiến đấu với bọn thích khách.
Lan Dịch Hoan lập tức vọt tới trước mặt Tam Hoàng tử.
Lúc này hai mắt của Tam Hoàng tử gần như đã đỏ bừng, chỉ còn dựa vào bản năng vung tay chém giết. Thấy Lan Dịch Hoan tới gần mình cũng phân biệt được rõ đối phương là đến giúp mình hay giết mình, một đao chém tới.
Lan Dịch Hoan đỡ được nhát đao, đè vai Tam Hoàng tử: "Tam ca, là ta!"
Tam Hoàng tử ngẩn ra, trong cơn mưa híp mắt nhìn một hồi cuối cùng mới nhận ra Lan Dịch Hoan.
Tam Hoàng tử không dám tin tưởng nói: "Thất, Thất đệ?"
Lan Dịch Hoan đỡ đối phương: "Nói lời vô nghĩa."
Tam Hoàng tử cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Mới vừa rồi còn đang cảm thấy mình như bị toàn thế giới vứt bỏ, đơn độc đau đớn chiến đấu trong bóng tối, không thấy tiền đồ, không thấy tương lai, không thấy đồng bạn, tựa như cả cuộc đời mình.
Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người đến.
Cho đến khi Lan Dịch Hoan đặt tay lên vai Tam Hoàng tử, nói câu "Ta đưa huynh đi", Tam Hoàng tử mới phục hồi tinh thần.
Tam Hoàng tử thấp giọng nói: "Đúng là ngươi."
Ngay sau đó, Tam Hoàng tử lấy lại hình tĩnh, ánh mắt trở nên sắc bén: "Cho ta mượn kiếm dùng một chút."
Lan Dịch Hoan nhìn theo tầm mắt của đối phương, lập tức hiểu Tam Hoàng tử muốn làm cái gì.
Hắn không ngăn cản mà lại không nói lời nào tháo bội kiếm bên hông mình xuống, tháo vỏ kiếm ra rồi hướng chuôi kiếm về phía tay Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử nắm chặt kiếm, chống lấy bả vai Lan Dịch Hoan, khập khiễng đi tới trước mặt hắc y nhân vừa mới vật lộn với mình.
Mới vừa rồi vài lần Tam Hoàng tử muốn thoát thân đều bị người này chặn lại, nếu không phải Lan Dịch Hoan tới kịp thời thì có lẽ Tam Hoàng tử đã chết dưới tay đối phương.
Mà lúc này, tên hắc y nhân kia đã bị thị vệ của Lan Dịch Hoan đánh ngã, thấy Tam Hoàng tử tới gần đây thì thân mình run rẩy, miễn cưỡng trốn về phía sau, trong mắt tràn đầy ý cầu xin.
Mà Tam Hoàng tử lạnh lùng nhìn đối phương, trong ánh mắt không có chút thương hại nào, một kiếm hạ xuống, đâm xuyên trái tim của người này.
Máu tươi bắn tung toé nhanh chóng bị nước mưa gội sạch, Tam Hoàng tử trả kiếm cho Lan Dịch Hoan, bỗng hỏi: "Ngươi cảm thấy ta ngoan độc sao?"
Lan Dịch Hoan nhận lấy kiếm, cũng không thèm nhìn mà tra kiếm vào vỏ, không chịu nổi nói: "Tam ca, huynh là là ca ca của ta! Đã bao lâu rồi? Không cần quan tâm ta thấy huynh thế nào, lúc này huynh chỉ cần biết ta tới để cứu huynh là được! Đi trước thôi!"
Thị vệ của Lan Dịch Hoan chặn đám sát thủ lại, Lan Dịch Hoan đỡ Tam Hoàng tử lên lưng ngựa, ngay sau đó cũng tự mình ngồi lên.
Hắn vốn định ngồi ở phía sau Tam Hoàng tử, đôi tay vòng qua đối phương nắm chặt dây cương, kết quả lại phát hiện Tam Hoàng tử hoàn toàn chặn mình, căn bản không thể thấy đường.
Lan Dịch Hoan chỉ có thể hậm hực nhảy xuống khỏi lưng ngựa, lại ngồi lên phía trước, để Tam Hoàng tử ôm lấy eo mình.
Hắn bẩm sinh bệnh tật, thân hình hơi gầy, đời trước vẫn luôn hâm mộ vóc dáng của Lan Dịch Trăn, còn ảo tưởng rằng đời này mình ăn ngon ngủ được, bách bệnh tiêu biến, có thể trở thành một nam tử cao to vạm vỡ vượt qua cả ca ca.
Kết quả đừng nói là Lan Dịch Trăn, ngay cả Tam Hoàng tử xưa nay được xưng là "Văn nhã", Lan Dịch Hoan so với đối phương vẫn nhỏ hơn một vòng.
Ài, mười tám tuổi rồi, còn có thể cao thêm được nữa hay không?
Trong lòng Lan Dịch Hoan miên man suy nghĩ, mang theo Tam Hoàng tử một đường xuống núi.
Phía sau không có thích khách đuổi theo, nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt, đá vụn trên núi không ngừng lăn xuống dưới.
Trên người Tam Hoàng tử có vài chỗ bị thương, Lan Dịch Hoan vốn muốn đi tìm đại phu để xử lý vết thương cho đối phương trước, lúc này ghìm ngựa, nói: "Không được, như bây giờ quá nguy hiểm, không thể cứ tiếp tục đi về trước được. Tam ca, huynh còn chịu được không?"
Giọng của Tam Hoàng tử khàn khàn: "Không sao, tìm một chỗ tránh mưa trước đi."
Lan Dịch Hoan nhìn thấy trên núi phía trước hình như có một cái hang nông có thể trú mưa, chỉ là hai bên có bụi rậm nên hắn không lập tức đi qua.
Vì thế Lan Dịch Hoan đỡ Tam Hoàng tử xuống khỏi lưng ngựa, vỗ vỗ mông tiểu mã, nói: "Tự ngươi tìm một chỗ trốn đi, lát sau ta lại đến tìm ngươi."
Con ngựa cọ cọ hắn một cái rồi chạy mất, Lan Dịch Hoan quay lưng về phía của Tam Hoàng tử, nói: "Tới đây, Nhị ca còn chưa nhận được đãi ngộ này đâu, ta cõng huynh lên."
Thần sắc của Tam Hoàng tử có chút phức tạp cúi đầu nhìn Lan Dịch Hoan đang nửa ngồi xổm một lát, sau đó mới chậm rãi nằm lên lưng hắn.
Vì thế, Lan Dịch Hoan cõng Tam Hoàng tử, từng bước đi lên núi.
Đi một hồi Lan Dịch Hoan không nghe thấy Tam Hoàng tử nói lời nào, có chút lo lắng đối phương đã chết, liền dùng vai uýnh mấy cái, nói: "Tam ca? Tam ca?"
Tam Hoàng tử ở sau lưng hắn khịt mũi một tiếng.
Lan Dịch Hoan không muốn Tam Hoàng tử ngủ mất, lập tức nói: "Đúng rồi, Tam ca, hiện tại huynh được ta cứu mạng, không cần phải chịu chết, huynh cảm thấy hạnh phúc không?"
Không biết nhiệm vụ của hệ thống có hoàn thành không?
Chỉ là hệ thống vẫn không hé răng, cũng không nói tiêu chuẩn nhiệm vụ đã đạt hay chưa.
Tam Hoàng tử nhàn nhạt nói: "Ngươi cảm thấy ta là một kẻ tham sống sợ chết sao?"
Tuy giọng điệu của Tam Hoàng tử vẫn âm dương quái khí như thường, nhưng Lan Dịch Hoan lại thấy ngữ khí lúc này của đối phương hình như lạnh lẽo hơn trước.
Vì thế hắn cũng không nói giỡn, nghĩ một lúc rồi nói: "Huynh chưa chắc sợ chết nhưng chắc chắn ham sống. Huynh là kiểu người có thể bất chấp tất cả, nhưng nếu còn có một con đường sống, tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực để sống sót."
Tam Hoàng tử ngẩn người, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên cười lớn.
Lan Dịch Hoan: "A ui, cười thì cứ cười đi nhưng đừng có lắc, nếu không thì ta không gánh nổi đâu."
Tam Hoàng tử không để ý đến hắn, cười lạnh nói: "Từ nhỏ ta đã nhận phải vô số xem thường, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị ném tới một ngôi chùa đổ nát, người trong cung đều nói ta sống không bằng một con chó, nhưng ngươi có biết vì sao cho dù là vậy ta vẫn muốn nhất định phải sống sót không?"
Lan Dịch Hoan: "Vì sao?"
Tam Hoàng tử: "Bởi vì ta muốn tạo ra cho mình cái thành tựu, khiến những người coi thường ta đều phải quỳ gối dưới chân ta! Nếu không có được điều này thì cuộc đời của ta sẽ trở nên vô nghĩa."
Giọng nói của Tam Hoàng tử càng thêm lạnh lùng, gay gắt: "Còn ngươi? Kiểu người từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực lớn lên như ngươi thì căn bản không thể hiểu được những điều này, ngươi dựa vào cái gì mà khinh thường ta? Hả?"
Lan Dịch Hoan ngạc nhiên nói: "Ta khinh thường huynh lúc nào?"
Nói xong câu này thì hắn mới phản ứng lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn Tam Hoàng tử.
Khoảng cách lúc này của hai người cực gần, thậm chí hô hấp cũng đan chéo nhau, Lan Dịch Hoan thấy được biểu tình oán giận lãnh lệ trên khuôn mặt của Tam Hoàng tử.
——Này không phải là Tam ca mà hắn quen thuộc ở kiếp này.
Lan Dịch Hoan đổi ý, trầm giọng nói: "Lan Dịch Chỉ."
Nếu là Tam Hoàng tử ở kiếp này thì nhất định sẽ trả lời "Ngươi mắng cái gì? Ta là Tam ca của ngươi, một chút quy củ mà cũng không hiểu."
Tuy là trách cứ nhưng trong ngữ khí vẫn mang theo chút ý cười.
Nhưng lúc này Tam Hoàng tử lại lạnh lùng nói: "Biết là ngươi không nhịn nổi nữa, cứ thả ta ở đây là được."
Lan Dịch Hoan vui đến mức không thể nhúc nhích, dùng trán mình cụng trán Tam Hoàng tử một cái, chỉ cảm thấy nóng bừng.
Điều này làm hắn hoàn toàn xác định, người trước mắt này, chính là Tam Hoàng tử đã nhớ lại ký ức kiếp trước!