Editor: Bánh Crepe Sầu RiêngCân nhắc cả hai bên, ủng hộ người thắng có thể bảo toàn bản thân. Nhưng trong lòng Tam Hoàng tử hiểu rõ, bởi vì trước đó đã xảy ra một số chuyện, bản thân nhất định sẽ không được Lan Dịch Hoan trọng dụng, chỉ có thể cả đời hạ mình hành sự, cúi đầu nghe theo.
Nhưng lúc này nếu đứng về phía Đại Hoàng tử thì sẽ gặp nguy hiểm, phân lượng cũng như sức ảnh hưởng cũng khác với xưa.
Tam Hoàng tử lại đi về phía trước một bước, sau đó lại dừng lại.
Lúc đang do dự thì chợt nghe Lan Dịch Hoan nói: "Di chiếu có hai phần, một phần khác được đặt trên xà nhà ở Nghị Chính Điện."
Đại Hoàng tử ngẩn ra, nói: "Lời ngươi nói không có chứng cớ!"
Lan Dịch Hoan không nói nữa, nâng tay lên vỗ hai cái.
Tam Hoàng tử nhìn hắn.
Sau đó "Rầm" một tiếng, cửa điện bỗng nhiên mở ra.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào tầm cung âm u, toàn thân Lan Dịch Hoan bị ánh sáng bao phủ, toàn bộ khuôn mặt hắn chìm trong sắc vàng, không rõ biểu tình.
Mà ngoài cửa điện là những hàng binh lính mặc giáp sắt giống như thần binh từ trời giáng xuống.
Hai người cầm đầu một văn một võ, chính là Thái phó Hàn Lai Anh và Tướng quân Lý Chấn, trong tay bọn họ là một phần di chiếu khác của Hoàng đế, biểu tình trang nghiêm, đồng loạt tiến đến quỳ trước mặt Lan Dịch Hoan.
Đến đây, mọi chuyện đã định.
Mọi người từ trong ra ngoài dần dần quỳ xuống, tiếng hô càng ngày càng lớn càng lúc càng vang, kéo dài không dứt, đinh tai nhức óc.
"Bệ hạ vạn tuế——Vạn tuế——Vạn tuế——"
Tam Hoàng tử liếc nhìn Đại Hoàng tử đang hiện ra vẻ không cam lòng, quyết đoán hạ đầu gối quỳ xuống.
Trước khi trán chậm đến mặt đất, Tam Hoàng tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lan Dịch Hoan.
Lúc này, tia nắng chiếu vào hắn đã di chuyển đi nơi khác, nét mặt hắn lại trở nên rõ ràng, vì vậy Tam Hoàng tử bắt gặp được nụ cười khổ thoáng qua trên khóe môi Lan Dịch Hoan.
Theo tầm mắt của hắn thì phát hiện Lan Dịch Hoan đang nhìn về phía Ngũ Hoàng tử, lúc này Ngũ Hoàng tử đứng sững người một hồi sau đó mới chậm rãi quỳ xuống, nên không thấy được vẻ mặt của Lan Dịch Hoan.
Hắn đứng giữa tiếng hô của vạn người nhưng lại trông vô cùng cô đơn. Bởi vì bước lên ngôi vị Hoàng đế, hắn sẽ đánh mất một thứ gì đó mãi mãi.
Tam Hoàng tử cuối cùng cũng từng chút cúi đầu xuống.
Khoảnh khắc trán Tam Hoàng tử sắp chạm đến mặt đất lạnh băng, cảnh tượng chung quanh đột nhiên thay đổi, ngay sau đó trở về hiện thực.
Trong hiện thực, Tam Hoàng tử phát hiện mình cũng đang quỳ trên mặt đất và cúi đầu, nói với Chính Bình Đế triệu mình đến gặp: "Nhi thần khấu kiến Phụ hoàng."
Chính Bình Đế hoà khí nói: "Chỉ Nhi, đứng lên đi."
Tam Hoàng tử tạ ơn đứng dậy, chỉ cảm thấy trán mình đầy mồ hôi lạnh, nương theo động tác đứng dậy dùng tay áo lau qua một chút.
Không ai biết Tam Hoàng tử vừa một trải qua một việc Phụ hoàng băng hà, đệ đệ đăng cơ.
Ký ức chân thực như vậy cuồn cuộn dâng lên trong lòng như lịch kiếp. Tất cả những nghi vấn trăn trở mấy ngày qua đều được giải đáp trong tâm trạng hỗn loạn.
Kiếp trước, hoặc là một điềm báo.
Câu trả lời cho những cảnh tượng không ngừng xuất hiện này chỉ có hai trường hợp như vậy.
Sau khi đứng dậy, Tam Hoàng tử quy củ đứng một bên, cũng không nhiều lời.
Này cũng không là Tam Hoàng tử và Hoàng thượng không thân thuộc. Thực tế thì năm đó sau khi Tam Hoàng tử được Thái tử mang về cung, có thể có được đãi ngộ và chỗ ở của riêng mình, tất cả đều là bởi Tam Hoàng tử biết nắm bắt cơ hội, thành công lấy lòng Chính Bình Đế.
Những năm gần đây Tam Hoàng tử cũng luôn tỏ ra tận hiếu trước mặt Chính Bình Đế.
Có lẽ không dám nói Tam Hoàng tử là Hoàng tử được Chính Bình Đế yêu thích nhất, nhưng chắc chắn là Hoàng tử cung kính nhất, vâng lời nhất.
Dù sao thì không có mẫu tộc để dựa vào, Tam Hoàng tử cũng chỉ có thể dựa vào Phụ hoàng của mình.
Cho nên lúc này Tam Hoàng tử không nói gì không phải không có lời để nói, mà là——
Đại Hoàng tử cũng ở đây.
Lan Dịch Hoan chân trước vừa ra cửa, gã sau lưng liền bước vào. Lúc này trên mặt gã còn mang đầy máu, kể khổ với Hoàng đế.
".... Phụ hoàng, nhi thần là huynh trưởng của hắn! Ngài nhìn bộ dáng lúc này của nhi thần liền biết hắn độc đoán bao nhiêu. Lão Thất từ nhỏ được hắn nuôi lớn, sớm đã không phân biệt được thị phi, há không hướng đến bảo vệ hắn? Nhi thần cũng không thể nhịn được nữa, nhất thời vội vàng muốn thắng, cho nên mới có những hành động không đúng...."
Sau khi Đại Hoàng tử nói xong thì liếc mắt nhìn về phía Tam Hoàng tử: "Nếu không tin thì Phụ hoàng cứ hỏi Tam đệ."
Những lời này là điều mà họ đã thương lượng hết trước đó.
Hoặc phải nói, đây vốn là lời mà Đại Hoàng tử nói với Tam Hoàng tử. Gã biết Tam đệ xuất thân hèn mọn, sẽ không cự tuyệt yêu cầu này của gã.
Việc Đại Hoàng tử yêu cầu Tam Hoàng tử làm cũng không khó, chỉ cần ở trước mặt Phụ hoàng nói thường ngày Thái tử cậy thế áp người thế nào, khi dễ Hoàng tử bình thường như họ là được.
Như vậy, vừa làm tăng sự bất mãn của Hoàng thượng với Thái tử, vừa cho thấy được Đại Hoàng tử cũng nhận được sự ủng hộ của huynh đệ, nhằm xoa dịu đi những lời đồn nói gã tàn bạo tàn nhẫn, nhân duyên không tốt.
Nếu không phải vì yêu cầu này, ngay từ đầu Đại Hoàng tử còn rất chướng mắt Tam Hoàng tử, cảm thấy vị đệ đệ này trước mặt ai cũng lộ ra vẻ nịnh bợ, trời sinh mệnh tiện, về sau sẽ không có tiền đồ gì lớn.
Nhưng lần trước gã bị Thái tử bắn ngã khỏi ngựa chật vật vô cùng, chỉ có Tam Hoàng tử đi tới nâng gã dậy, lúc sau vẫn rất cung kính với gã như trước, Đại Hoàng tử bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh gã cũng cần một tùy tùng như vậy.
Xuất thân thấp kém cũng có điểm tốt, tuy không thể trợ lực được nhiều, nhưng càng dễ không chế hơn.
Bởi vậy hai người dần dần gặp mặt giao lưu ăn cơm uống rượu.
Nhiệm vụ hôm nay của Tam Hoàng tử có thể xem là lời ngỏ ý hợp tác của Đại Hoàng tử.
Tam Hoàng tử có thể cảm nhận được ánh mắt của Hoàng thượng dừng trên người mình sau khi nghe Đại Hoàng tử nói.
Cảnh tượng khác nhau, lựa chọn giống nhau, dường như cả đời tranh đấu của họ tất cả chỉ vì điều này.
Tam Hoàng tử hít sâu một hơi.
Hoàng thượng nhìn về phía Tam Hoàng tử: "Chỉ Nhi?"
Tam Hoàng tử đi ra, cuối cùng quỳ xuống.
Tam Hoàng tử thấp giọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nói."
Hoàng thượng: "Con đứng dậy rồi nói."
Tam Hoàng tử: "Không, nhi thần có tội, dĩ hạ phạm thượng, nhi thần muốn cáo trạng Đại ca lòng dạ khó lường, có tâm mưu nghịch!"
Một câu nói này khiến Hoàng thượng và cả Đại Hoàng tử đờ người.
Đại Hoàng tử sửng sốt một lúc nói phản ứng lại, quát: "Lão Tam, ngươi mất trí rồi sao?!"
Tam Hoàng tử nói ra lời này thì đã không cách nào quay đầu lại nữa, càng thêm bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Đại ca, ta cũng hy vọng là ta điên rồi, đáng tiếc, là người khác điên."
Sau khi dứt lời, Tam Hoàng tử quỳ đập đầu về phía Hoàng thượng một cái, trầm giọng nói: "Phụ hoàng, mệnh của nhi thần không tốt, từ nhỏ không thể ở cạnh ngài làm tròn đạo hiếu, mẫu thân lại đã qua đời từ sớm, sau khi hồi cung may mắn được ngài phù hộ mới có thể sống đến lúc này, cho nên xưa nay nhi thần luôn thận trọng trong mọi việc, chuyện này ngài biết rõ."
Đầu tiên Tam Hoàng tử muốn lấy chút đồng cảm trước, nhìn thấy trên mặt Hoàng thượng đúng là đã hiện ra chút lay động, lúc này mới tiếp tục nói:
"Nhi thần không cùng lớn lên với các huynh đệ, cho nên trước nay cũng không thân cận với ai. Đại ca cũng chưa từng có chút giao thoa nào với nhi thần, không biết vì sao gần đây lại đối tốt với nhi thần, thậm chí còn mời nhi thần tới dùng cơm. Nhi tử nhận được sự quan tâm như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy hơi hoảng loạn, bởi vậy cũng bất giác giữ lại chút cảnh giác."
"Ngày ấy nhi thần tới phủ Đại ca dự tiệc, trên đường say rượu đi thay quần áo thì vô ý phát hiện trong phủ Đại ca nuôi rất nhiều mãnh thú, hơn nữa còn có một thuần thú sư treo thịt tươi lên một bù nhìn hình người trước mặt chúng nó, huấn luyện mãnh thú cách chộp mồi, trên người rơm kia đúng là...."
Tam Hoàng tử nói tới đây thì dừng lại, Đại Hoàng tử đã giận tím mặt, quát: "Lão Tam! Ngươi ngậm máu phun người, ngươi nói bậy! Ngươi đúng là đê tiện——"
Gã nói xong thì không nhịn được muốn tiến tới đánh Tam Hoàng tử, sắc mặt Chính Bình Đế lạnh lùng hiếm thấy, quát: "Người đâu, còn chưa nhanh tới ngăn nó lại!"
Lập tức thị vệ bên ngoài phụng mệnh tiến vào không chế Đại Hoàng tử.
"Con nói tiếp cho ta!"
Hoàng thượng lại chỉ Tam Hoàng tử: "Trẫm muốn xem rốt cuộc là chuyện gì mà khiến nó chột dạ, thất thố đến mức này!"
"Vâng." Tam Hoàng tử rũ đầu nói: "Nhi thần thấy.... Bù nhìn bị mãnh thú vồ tới đều mặc đạo bào trên người, còn có, còn có bộ tứ trảo long phục hoàng sắc*!"
*tứ trảo long phục: áo bào có hoa văn rồng bốn vuốt.hoàng sắc: màu vàngHai loại trang phục đúng là trang phục mà Hoàng thượng mà Thái tử thường mặc.
Lúc Tam Hoàng tử nói ra lời này, nội phòng lập tức yên tĩnh.
Hoàng thượng không nói gì, Đại Hoàng tử cũng bất động, mọi người giống như bị đóng băng, nín thở ngưng thần.
Hai thị vệ khống chế Đại Hoàng tử ngay cả hô hấp cũng không dám, mồ hôi trên trán không ngừng rơi từng giọt.
Thật lâu sau đó, Chính Bình Đế cực kỳ lạnh lùng nói: "Lời hôm nay con nói là thật sao?"
Tam Hoàng tử: "Phụ hoàng, những gì mà nhi thần nói đều thật sự do nhi thần tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không dám có lời bịa đặt!"
Cho đến lúc này Đại Hoàng tử mới khôi phục tinh thần, cả người gã lâm vào trạng thái sợ hãi cực độ, vừa muốn tiến lên liều mạng với Tam Hoàng tử, vừa nổi giận mắng: "Ngươi ngậm máu phun người! Ta có ý tốt mời ngươi tới cửa làm khách, ngươi đồ tiện nhân âm hiểm lại dám ngậm máu phun người bôi nhọ ta! Ta liều mạng với ngươi!"
Đáy mắt Tam Hoàng tử xẹt qua một tia hàn ý, ngoài miệng nhàn nhạt nói: "Xem ra ngoài mặt Đại ca đối tốt với ta nhưng thật ra trong lòng vẫn khinh thường ta. Cho dù thân phận ta có hèn mọn thế nào thì cũng là huynh đệ của ngươi, ngươi làm trò mắng ta là tiện nhân trước mặt Phụ hoàng là có ý gì?"
Sắc mặt của Chính Bình Đế xanh mét, quát: "Câm miệng!"
Một tiếng này của ông cũng không biết là quát nhi tử nào, Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử đồng thời ngậm miệng, quỳ rạp trên đất.
Chính Bình Đế yên lặng nhìn Đại Hoàng tử, đầu Đại Hoàng tử một lúc một thấp xuống, cả người không thể không chế run lên.
"Trẫm tu đạo nhiều năm chỉ vì muốn tìm được một mảnh tịch địa, nhưng Trẫm sai rồi, chung quy đang ở hồng trần, tâm, cũng ở trong đó."
Thật lâu sau Chính Bình Đế mới nói: "Thôi, người đâu, ngay lập tức tới phủ của Đại Hoàng tử tra xét, thu lại toàn bộ những đồ vật khả nghi mang đến Đông Cung. Còn lại, cứ để Thái tử xử lý."
Đại Hoàng tử hoảng sợ thất thố, không còn kịp nghĩ đến việc tiếp tục tính sổ với Tam Hoàng tử, vội vàng quỳ xuống cầu xin: "Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, ngài không thể giao thần cho Thái tử! Thái tử sẽ mượn cơ hội này để trả thù nhi thần! Phụ hoàng, Phụ hoàng...."
Chính Bình Đế nhắm mắt phất tay, Đại Hoàng tử bị mạnh mẽ kéo xuống.
Tam Hoàng tử vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trên mặt đất, hơi nghiêng đầu vô cảm nhìn Đại Hoàng tử chật vật bất kham bị kéo ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Phía trên, Chính Bình Đế mệt mỏi lạnh nhạt: "Con cũng lui xuống đi."
Tam Hoàng tử cung kính đứng dậy hành lễ: "Vâng, nhi thần cáo lui."
*
Ở nơi như Hoàng cung này, thông thường gió thổi cỏ lay một chút cũng sẽ nhanh chóng truyền đến tai tất cả mọi người, huống chi việc Đại Hoàng tử bị bắt giữ không phải việc nhỏ.
Rất nhanh Lan Dịch Hoan cũng nhận được tin này, biết được Đại Hoàng tử đã bị phế mất tước Quận vương, hiện đang bị giam trong biệt uyển mới xây của gã, không có chiếu chỉ thì không được ra ngoài.
Tin này khiến Lan Dịch Hoan thấy vô cùng kinh ngạc: "Là thật sao?"
Dù sao thì chưa đến một canh giờ trước khi Đại Hoàng tử bị xử lý, Hoàng thượng còn đang triệu kiến hắn, nói hắn đi khuyên Thái tử không cần gây khó dễ cho Đại Hoàng tử, kết quả mới quay người một cái Phụ hoàng đã tự mình ra tay.
Theo hiểu biết của Lan Dịch Hoan thì Chính Bình Đế không phải là một người dễ thay đổi như vậy.
Cũng không có khả năng là Lan Dịch Trăn làm, bởi vì mới đây không lâu hắn vừa mới gặp mặt Lan Dịch Trăn, đối phương sẽ không hành động nhanh như vậy.
Người bẩm báo cho Lan Dịch Hoan là Sùng An, đối phương tiếp tục thấp giọng nói: "Điện hạ, tin này là thật, nghe nói là Tam Điện hạ tố cáo Đại Điện hạ trước mặt Bệ hạ."
Lan Dịch Hoan càng thêm ngoài ý muốn: "Tam ca?"
Trong cung không có bí mật, tuy không thể hỏi thăm rõ ràng lúc ấy Tam Hoàng tử tố cáo Đại Hoàng tử thế nào, nhưng nội dung đại khái trong đó đã bị người trong cuộc bí mật truyền ra.
Sùng An đơn giản kể cho Lan Dịch Hoan nghe chuyện mà mình nghe được.
"Đúng thật đã lục soát được những đồ vật mà Tam Điện hạ nói ở trong phủ của Đại Điện hạ, tất cả đã được đưa đến biệt uyển, Đại Hoàng tử phi cùng Tiểu Quận vương và Tiểu Quận chúa vẫn ở lại trong phủ của Đại Hoàng tử, nhưng chỉ sợ là cuộc sống về sau sẽ không quá tốt."
Đại Hoàng tử và Đại Hoàng tử phi có hai đứa con, nam hài bốn tuổi, nữ hài hai tuổi.
Đối với Đại Hoàng tử phi, may mắn nhất là không lâu trước đó vì muốn thuận lợi lấy Toa Đạt Lệ nên Đại Hoàng tử và nàng đã hoà li. Cho nên lúc này Đại Hoàng tử gặp nạn, nàng tính sẽ gả cho người khác, mọi người cũng không nói gì.
Nhưng một mặt khác, Đại Hoàng tử phi lại không thể bỏ mặc hai ấu tử của mình nên tạm thời muốn chiếu cố hai đứa nhỏ hai năm trước rồi lại tính tiếp.
Lan Dịch Hoan nghe xong thì trầm mặc hồi lâu, sau đó thấp giọng nói: "Chuyện này đúng là không giống phong cách của Tam ca."
Điều khiến người ta cảm khái là, quyết định xử trí Đại Hoàng tử của Lan Dịch Trăn vậy mà giống như cách xử trí Đại Hoàng tử của Lan Dịch Hoan đời trước, chỉ là thời gian sớm hơn mấy năm.
Mà đời trước Đại Hoàng tử bị vạch tội là do thuần thú sư trong phủ gã tố giác, lúc ấy Lan Dịch Hoan thấy hành vi của người kia có chút kỳ quái, còn suy đoán có người an bài tất cả.
Chỉ là lúc ấy Lan Dịch Hoan cũng đang cần một lý do hợp lý kéo Đại Hoàng tử xuống nên cũng không truy cứu kỹ lưỡng.
Lúc này trong lòng hắn yên lặng nghĩ, chẳng lẽ đời trước cũng là Tam ca động thủ?
Không có khả năng!
Kiếp này Tam Hoàng tử làm ra việc này đã khiến người kinh ngạc, huống chi đời trước Tam Hoàng tử còn là người làm việc đều xuất phát từ lợi ích, nhất định sẽ không làm ra việc mạo hiểm mà không nhận được bất cứ lợi ích nào.
Hơn nữa lúc ấy Lan Dịch Hoan và Tam Hoàng tử cũng có mâu thuẫn, quan hệ không tốt hơn so với hắn và Đại Hoàng tử là mấy.
Ngược lại, Tam Hoàng tử và Đại Hoàng tử đã có nhiều lần giao thoa với nhau, bởi vì tính tình của Đại Hoàng tử táo bạo, cùng Tam Hoàng tử vừa hay bổ sung cho nhau.
Đại Hoàng tử ở trước xông lên làm tấm chắn cho Tam Hoàng tử, còn Tam Hoàng tử thì trốn ở phía sau lập mưu tính kế, đồng thời âm thầm làm con tằm lén ăn lấy thế lực của gã. Đây chính là chiến thuật tốt nhất đối với Tam Hoàng tử, không có chuyện bản thân Tam Hoàng tử không biết điều này.
Vì thế Lan Dịch Hoan mới cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Hắn càng lúc càng thấy lớp sương mù ở đời trước một lúc một dày hơn, dường như hắn hoàn toàn không hiểu rõ những người xung quanh mình, không có ranh giới rõ ràng giữa thiện và ác, địch và bạn.
Nhưng nghĩ tới đây, những huynh đệ này ở kiếp trước vẫn luôn cho rằng hắn là người tâm cơ thâm trầm, tàn nhẫn lãnh khốc, vẫn luôn ở trên cao xa lánh thủ túc, không phải họ cũng đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có rồi sao?
Trước kia Lan Dịch Hoan không biết thân thế của mình, bọn họ vốn là những người thân cận nhất trên đời, nhưng trong thâm tâm lại cách xa như trời với biển.
Cuối cùng Lan Dịch Hoan cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Đây là tự Đại ca gieo nhân, vậy thì tự mình nhận quả thôi."
Nói xong hắn đứng dậy lấy ra hai cái hộp đưa cho Sùng An: "Ngươi im lặng đưa cái này tới cho Đại Hoàng tử phi, tìm một nơi dễ thấy rồi đặt đó là được, đừng nói là ta đưa."
Sùng An nhận lấy, vừa nhìn đã biết đây là gì, vội vàng nói: "Điện hạ, đây là một nửa số tiền ngài tích góp, cho, cho hết sao?"
Lan Dịch Hoan cười nói: "Đừng xem ta nghèo như thế chứ, rồi sau này cũng có lại thôi. Tuy rằng ta không thân gì với họ, nhưng hai đứa nhỏ kia luôn là cháu trai cháu gái của ta, có thể giúp được chút nào thì cứ giúp thôi."
Sùng An cũng biết tính tình của hắn, cũng đành hết cách, đáp "Vâng".
Biết bên trong chiếc hộp đều là châu báu và ngân phiếu, giá trị liên thành, Sùng An cũng không dám sơ suất, sau khi tỉ mỉ cất đi mới hỏi: "Điện hạ, hiện tại ngài định đi luôn sao?"
Câu hỏi này lại khiến Lan Dịch Hoan ngẩn ra: "Ta? Đi đâu?"
Sùng An nhắc nhở: "Ngài quên rồi sao? Buổi sáng hôm nay Toa Đạt Lệ Công chúa có phái người sang đây truyền tin, nói là muốn gặp mặt ngài một chút, trước mắt đã sắp đến giờ rồi."
Lan Dịch Hoan lúc này mới nhớ đúng là có việc này.
Buổi sáng có người của Toa Đạt Lệ tới đưa thư, nói là muốn gặp hắn, nhưng lúc ấy Lan Dịch Hoan vội chuyện khác nên sau khi đọc xong cũng quên mất, ngược lại Sùng An sau khi biết lại ghi nhớ.
Là người bên cạnh Lan Dịch Hoan, Sùng An biết rõ thân phận của Toa Đạt Lệ, cũng biết vị Công chúa này hiện đang là đối tượng mà các bên muốn tranh giành, cho nên cũng cho rằng Lan Dịch Hoan nhất định sẽ đi.
Không nói đến chuyện kết thân, ít nhất cũng không thể đắc tội.
Nhưng không ngờ Lan Dịch Hoan lại nói: "Ta không gặp nàng, cũng không muốn có liên quan gì với người Đạt Lạt, chuyện này ngươi không cần quan tâm."
Sùng An vô cùng kinh ngạc, lại không biết Lan Dịch Hoan tự có suy tính của hắn.
Lan Dịch Hoan biết rõ vì sao Toa Đạt Lệ muốn gặp hắn, đơn giản là nàng cảm thấy quen thuộc với hắn bởi cảm tình ở kiếp trước, chưa từ bỏ ý định làm rõ quan hệ của hai người.
Nhưng nói không chừng Tề Thì chính là ca ca của Toa Đạt Lệ, về sau bọn họ thân nhân đoàn tụ, Lan Dịch Hoan không muốn Toa Đạt Lệ rơi vào tình thế khó xử.
Hơn nữa tình cảnh và thân phận của hắn lúc này sắp thay đổi, hắn và Toa Đạt Lệ nếu có nhận ra nhau thật thì cũng mới ở chung được mấy ngày, cho nên việc này cũng không cần thiết.
Hắn không cần đắm chìm mãi trong cảm kích và lưu luyến nơi quá khứ, tình cảm ở kiếp trước cũng không cần phải kéo sang kiếp này, chỉ cần cố nhân có thể sống tốt ở đời này là được rồi.
Lần trước sau khi gặp lại nhau, Lan Dịch Hoan đã thay đổi một cái nhắc nhở cảnh báo an toàn trong hệ thống, dùng lên người Toa Đạt Lệ.
Nếu nàng gặp phải chuyện như kiếp trước, Lan Dịch Hoan cũng sẽ kịp thời nhận được thông báo, tìm cách đến cứu viện. Nếu hết thảy mọi chuyện đều thay đổi khác với kiếp trước thì hắn cũng sẽ không quấy rầy đối phương.
Đây là điều cuối cùng mà hắn có thể làm cho Toa Đạt Lệ, còn những chuyện khác thì không cần thiết.
Những lời này không làm sao có thể giải thích với người khác nên Lan Dịch Hoan không nói gì.
Sùng An thấy hơi khó hiểu, lập tức nói: "Điện hạ, nếu trực tiếp thất hẹn thì có phải hơi thất lễ không? Hay là để nô tài đi báo cho Công chúa một tiếng, nói là thân thể Điện hạ không khỏe nên không thể tới?"
Lan Dịch Hoan lắc đầu, không khỏi bật cười nói: "Ngươi nghĩ vậy là vì ngươi không hiểu nàng."
"Nếu ngươi nói với nàng là thân thể ta không khỏe thì nàng sẽ dùng roi siết chặt cổ ngươi, bức ngươi đưa nàng đến thăm ta. Nếu ngươi nói với nàng là ta có việc quan trọng phải đi ra ngoài, nàng cũng sẽ hỏi cho đến cùng là ta đi đâu, hơn nữa sẽ chờ ta về."
Lan Dịch Hoan: "Không cần nói gì hết, nàng sẽ hiểu ý ta."
Sùng An gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ, rõ ràng Điện hạ hiểu vị Công chúa đó như vậy nhưng lại không chịu gặp nàng, càng như vậy mới khiến cho mối quan hệ của hai người trở nên không bình thường.
Nhưng Lan Dịch Hoan đã nói vậy thì Sùng An tất nhiên sẽ vô điều kiện nghe theo.
Lan Dịch Hoan đứng dậy nói: "Được rồi, đúng là ta có việc, ta phải đi tìm Tam ca một chuyến, ngươi cho người chuẩn bị ngựa đi."
Dù sao thì hắn vẫn còn một cái nhiệm vụ vô cùng quan trọng cần phải hoàn thành.
Trước đây cứ mọi nơi mọi lúc tìm đến Nhị ca là thuận tiện nhất, đáng tiếc là lúc này Lan Dịch Trăn không còn hiệu lực nữa, trước khi Lan Dịch Hoan có thể truyền đạt ý nghĩ của mình rõ ràng cho y, hắn chỉ có thể tìm một đối tượng nhiệm vụ khác trước.
Nhưng điều mà Lan Dịch Hoan không biết là Tam Hoàng tử vốn không thích ra khỏi cửa lúc này lại không ở trong phủ của Tam Hoàng tử, mà đang dắt ngựa đi dạo ở bên ngoài một chỗ chăn nuôi ngựa.
Hơn nữa cũng rất trùng hợp gặp được Toa Đạt Lệ.
Hai người trực tiếp đối mặt, Tam Hoàng tử gật đầu với Toa Đạt Lệ: "Công chúa."
Toa Đạt Lệ cũng nhận ra đối phương.
Toa Đạt Lệ có ấn tượng không tồi đối với vị Tam Hoàng tử thoạt nhìn văn nhã anh tuấn này, cũng nói: "Tam Điện hạ."
Tam Hoàng tử cười cười, trong lòng lại do dự.
Đại Hoàng tử muốn cưới vị Công chúa này, thật ra thì ban đầu Tam Hoàng tử cũng từng có ý nghĩ này.
Dù sao thì đối với một người không có mẫu tộc cường hãn có thể dựa vào như Tam Hoàng tử, cưới một thê tử thân phận cao quý là cách trực tiếp và nhanh nhất để đạt được quyền thế. Trước mắt đúng là cơ hội để họ tăng thêm cảm tình.
Chỉ là, sau khi tố cáo Đại Hoàng tử lên Hoàng thượng, cổ cảm xúc trong ngực Tam Hoàng tử vẫn còn dâng trào, đột nhiên không muốn làm vậy nữa.
Tam Hoàng tử cảm thấy sảng khoái khi không còn phải vâng vâng dạ dạ trước mặt người khác, được làm mọi việc theo ý của mình.
Lần đầu tiên Lan Dịch Chỉ đứng thẳng lưng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn giúp ai thì giúp.
Lúc thấy bộ dáng của Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử cảm thấy Đại ca ngu xuẩn của mình đúng là một trò cười, cũng không muốn bản thân mình biến thành dáng vẻ như vậy trong lòng người khác.
Về phần "Người khác" này là ai, trong đầu Tam Hoàng tử bỗng dưng hiện lên thân ảnh của Lan Dịch Hoan, sau đó lại tự mình nhanh chính xóa đi.
Không, điều mình muốn không phải là sự công nhận của một người duy nhất, mà thứ mình muốn là sự sùng kính chú ý của thế nhân cùng với địa vị chí cao vô thượng.
Vì vậy sau một thoáng do dự không biết có nên tiếp tục nói chuyện với Công chúa hay không, sắc mặt của Tam Hoàng tử dần trầm xuống, gật đầu với Toa Đạt Lệ, chuẩn bị rời đi.
Lúc này Toa Đạt Lệ lại gọi Tam Hoàng tử, hỏi: "Tam Điện hạ, ngươi có thấy Thất đệ của ngươi không?"
"Tiểu Thất?"
Tam Hoàng tử ngẩn ra, nói: "Không thấy. Ngươi tìm hắn có việc?"
Toa Đạt Lệ gật đầu nói: "Đúng vậy, ta có chuyện quan trọng muốn nói cùng hắn. Nhưng rõ ràng sáng nay đã cho người đưa tin tới rồi, đến bây giờ lại không thấy ai khác, ta lo hắn có phải đã gặp chuyện gì rồi không."
Trong những mảnh ký ức ngắn ngủi kia, thân thể của Lan Dịch Hoan thật sự không tốt, thường xuyên sinh bệnh, nàng nhớ rõ điều này.