Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 47




Một đầu khác, Lan Dịch Hoan bị Lan Dịch Trăn kéo lên ngựa, ngồi ở trước ca ca.

Lan Dịch Hoan có thể cảm giác được, Lan Dịch Trăn từ phía sau nhéo nhéo bả vai mình, xem hắn có bị thương không.

Không biết sao, hắn đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Kỳ thật đêm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng chính là bởi vì có quá nhiều sự tình rối loạn, căn bản không cho hắn thời gian chậm rãi nhai lại bí mật mình nghe được, tận tình mà khiếp sợ hoặc là thương tâm.

Vừa rồi rõ ràng còn có tâm tình cùng Tam Hoàng tử trêu đùa, giờ phút này nhìn thấy Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Hoan lập tức cảm thấy có cỗ ủy khuất từ tâm nhãn dâng lên.

Trong lòng hắn âm thầm nói mình đừng làm ra vẻ như vậy, sống nhiều hơn người khác một đời, chẳng lẽ còn muốn xem mình là tiểu hài tử? Nam tử hán đại trượng phu, gặp có chút chuyện, sao lại không biết xấu hổ, cảm thấy ủy khuất?

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cỗ cảm xúc kia vẫn dâng lên, không tài nào dừng được.

Lan Dịch Hoan cũng không biểu hiện ra ngoài, hơi cúi đầu, nói với Lan Dịch Trăn:"Ngũ ca đang lục soát người trong toàn thành, chúng ta không cần đụng phải người của hắn."

Lúc này cũng không phải lúc để hỏi đã xảy ra chuyện gì, Lan Dịch Trăn nhéo nhéo cổ hắn, "Ừm" một tiếng, dùng áo choàng trên người choàng lên người Lan Dịch Hoan, mang hắn giục ngựa chạy về phía trước.

Lan Dịch Hoan hỏi:"Hồi cung?"

Lan Dịch Trăn nói:"Cửa cung đóng rồi. Phía trước có tòa trà lâu, là do cữu cữu của Lão Bát mở."

Lan Dịch Hoan hơi giật mình, ngay sau đó không nhịn được cười, nói:"Được, vậy tới đó đi."

Đúng lúc vừa rồi hắn đã ngồi trên xe của Tam Hoàng tử, sẽ tốt cho tất cả nếu chuyện hồ đồ hôm nay qua đi, nếu lúc tra đến mà đều có chút liên quan đến tất cả mọi người cũng thì cũng sẽ khá an toàn hơn.

Nghĩ ra được cách này, Lan Dịch Trăn cũng khá hư.

Hai người đi đến ngoài trà lâu, Lan Dịch Hoan còn mặc một lớp diễn phục nặng nề bên ngoài bộ đồ của mình, lại khoác thêm áo choàng của Lan Dịch Trăn, trời nóng nên hắn đã cởi áo choàng ra khi xuống ngựa.

Bọn thị vệ âm thầm tản ra để bảo vệ chủ tử, Lan Dịch Hoan cuộn áo choàng lại và ôm vào ngực, đi theo sau Lan Dịch Trăn vào trà lâu.

Trà lâu ở đây mở cửa cả đêm, chưởng quầy là một ông già có chòm râu dê, ăn mặc như văn sĩ.

Ông đứng sau quầy tính toán, ngẩng đầu nhìn hai người, đôi mắt sau cặp kính chậm rãi trừng lớn.

Lan Dịch Trăn lười nói nhảm, trực tiếp đưa một thỏi bạc lớn, nói:"Ta muốn một gian nhã thất có giường lớn."

Toà trà lâu này trang trí rất trang nhã, nhã thất bên trong còn cung cấp giường cho khách nghỉ ngơi, có thể ở đó để thưởng thức nghệ thuật pha trà và nghe trà đạo.

Lan Dịch Trăn ban đầu muốn Lan Dịch Hoan nghỉ ngơi một chút, nhưng trong tình huống này, lời nói của y lại nói hỏng rồi.

Nhìn bộ dáng cao ngạo của chưởng quầy trông không khác gì cữu cữu của Bát Hoàng tử, trên mặt lại pha chút ghét bỏ giống như Bát Hoàng tử.

Lúc này, ông nghi ngờ nhìn Lan Dịch Trăn và thỏi bạc vượt xa giá cả trong tay y, lại nhìn Lan Dịch Hoan một thân nữ tử phong trần đứng sau Lan Dịch Trăn cách đó không xa, trong lòng có chút phỏng đoán.

Vì vậy, chưởng quầy nhìn Lan Dịch Trăn với vẻ khinh thường hơn một chút, ngạo mạn nói:"Công tử, ngươi có phải tìm nhầm chỗ rồi không? Chúng ta ở đây là trà lâu, không phải khách điếm."

Lan Dịch Trăn nói:"Ta chỉ muốn tìm một chỗ để nghỉ chân một chút."

"Nghỉ chân? Nghỉ chân mà ngươi mang một đại cô nương đến làm gì?"

Chưởng quầy cười ha ha nói:"Tiểu tử, ngươi thôi đi. Hai người các ngươi đến chỗ này của ta định làm chuyện gì không để ai biết, còn muốn có giường? Đi đi đi, có tiền cũng vô dụng, chỗ này của ta không làm kiểu sinh ý này!"

Ông có Hoàng thân quốc thích làm chỗ dựa, tự nhiên có thể cự tuyệt bất kỳ loại khách nào.

Lan Dịch Hoan đứng phía sau càng nghe càng thấy không đúng.

Hắn phản ứng lại, lão nhân này có lẽ cho rằng hắn là con hát bỏ trốn với Lan Dịch Trăn, cho rằng họ định đến đây làm cái gì đó đồi phong bại tục.

Được rồi, đêm nay hắn chỉ đóng giả thành một nữ tử mà thôi, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng hắn không phải một nữ tử tốt?

Tam ca cũng vậy, chưởng quầy cũng vậy, thật sự phải khiến người ta cứng họng vậy sao, ngại tâm tình hắn chưa đủ kém à?

Nhìn hắn rõ ràng rất đoan trang mà!

Lúc này, Lan Dịch Trăn cũng nhận ra gì đó, Lan Dịch Hoan thấy mặt Nhị ca càng lúc càng căng chặt, nhìn qua chắc hẳn sắp tức giận đến nơi rồi.

Nếu Lan Dịch Trăn thật sự tức giận, có lẽ ông già này sẽ bị y doạ chết tại chỗ.

Lan Dịch Hoan nhanh chóng bước lên phía trước, tay vẫn đang cầm áo choàng của Lan Dịch Trăn, sau khi đi qua cũng không biết phải giải thích thế nào, đầu óc choáng váng, buộc miệng nói:"Không, không phải, ta, ta động thai khí!"

Bạc trong tay Lan Dịch Trăn rơi mạnh trên bàn chưởng quầy.

Chưởng quầy cũng sửng sốt nhìn Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan đem áo choàng ôm vào lòng ngực.

Tay áo diễn phục của hắn rộng, che đi chiếc áo choàng, làm hắn trông giống như đang ôm cái bụng hơi phình ra của mình, cộng thêm tượng mạo tú mỹ trẻ con, bộ dáng nhìn qua rất nhu nhược đáng thương.

Chưởng quầy hoảng sợ, vội nói:"Mấy tháng rồi, mấy tháng rồi? Đừng có sinh ở đây!"

Lan Dịch Hoan vội nói:"Không sinh, vẫn chưa đến lúc đó. Còn có, cái kia...."

Hắn căng thẳng đến mức quên luôn mấy chữ "Mang thai mười tháng", quay sang hỏi Lan Dịch Trăn:"Còn mấy tháng nữa?"

Nhìn xem, đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, mơ hồ mang một cái thai, khi nào sinh mà bản thân mình cũng không biết.

Chưởng quầy không khỏi liếc nhìn Lan Dịch Trăn, thấy y vẫn ngơ ngác đứng đó, thậm chí không cũng không biết đường lại đỡ thai phụ bên cạnh, trong lòng không khỏi thở dài.

Quả nhiên, không thể đánh giá người qua bề ngoài được, công tử này thoạt nhìn tao nhã tuấn mỹ, nhưng không ngờ lại là mặt người dạ thú.

Chưởng quầy lắc đầu, cảm thấy thương xót, không đành lòng đuổi Lan Dịch Hoan đáng thương như vậy ra khỏi cửa, thở dài:"Được rồi, ta nói trước, các ngươi chỉ được ở lại đêm nay mà thôi, sáng mai lập tức đi tìm đại phu, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này!"

Lan Dịch Hoan nghĩ, vì cái gì mà mình lại nói "Bị động thai khí", vì cái gì mà mình phải nhất quyết ở cái trà lâu này!

Chủ yếu lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ cần có thai thì hắn không cần làm gì nhiều vẫn có được lòng tin của chưởng quầy, ai ngờ càng bôi càng đen.

Lúc này Lan Dịch Hoan cũng chỉ có thể cười khổ nói:"Vâng, cảm ơn lão bản."

Lan Dịch Hoan vừa nói vừa định đi theo chưởng quầy, khi quay đầu lại thì phát hiện Lan Dịch Trăn vẫn đứng ở đó, hắn không khỏi vừa xấu hổ vừa buồn cười, quay người kéo y, nhỏ giọng nói:"Đi thôi."

Chưởng quầy không nhịn được nữa, lắc đầu thở dài:"Ngươi nên đỡ nàng một chút. Thời điểm muốn thân thể người ta thì phong lưu khoái hoạt, lúc này thì lại thành đầu gỗ, đúng là quá đáng!"

Trong đầu Lan Dịch Trăn lúc này chủ còn mấy chữ "Động thai khí", nhưng bây giờ lại chuyển thành "Muốn thân thể người ta", đầu choáng váng một hồi, không dám nghĩ tới nữa.

Lan Dịch Hoan nhịn cười, đụng vào vai Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Trăn vô thức đỡ lấy Lan Dịch Hoan, sau đó cả hai đi theo chưởng quầy đang lo lắng vào một nhã thất.

Chưởng quầy còn cho bọn họ một ấm nước sôi, sau đó lẩm bẩm rời đi, còn ngoái đầu lại ba lần.

Cửa vừa đóng lại, Lan Dịch Hoan lập tức buông áo choàng ra, ném sang một bên, trực tiếp nằm xuống giường.

Đêm nay thật kích thích.

Hắn nói:"Trời ạ, tại sao ta có thể nói ra những lời kiểu vậy? Nếu còn kéo dài nữa, quần áo của ta phỏng chừng cũng rơi xuống hết. Nhị ca, ngươi cũng quá không hợp tác rồi."

Lan Dịch Hoan nói xong, thấy Lan Dịch Trăn đang ngồi ở mép bàn, một tay chống lên bàn, hình như vẫn còn đang ngơ ngác, Lan Dịch Hoan không khỏi bật cười, nói:"Này, Nhị ca?"

Lan Dịch Trăn quay đầu lại nhìn Lan Dịch Hoan. Vào lúc đó, trong đầu y chợt nảy ra ý nghĩ.

——Nếu hai chúng ta thật sự cùng nhau bỏ trốn thì tốt biết mấy.

Gạt bỏ đi mọi danh phận, mọi điều cấm kỵ, mọi lo lắng để rồi mãi mãi ở bên nhau.

Nhưng lúc này, trong lòng giống như có tiếng nói chất vấn y:"Nếu như vậy, ngươi sẽ chẳng còn gì cả. Ngươi vất vả nhiều năm như vậy, ngươi thật sự có thể từ bỏ ngôi vị và giang sơn chỉ vì một người sao?"

Lan Dịch Trăn hoảng hốt, ngẩng đầu lên, trước mắt là khuôn mặt tươi cười của Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan cười nói:"Nhị ca, ngươi đường đường là Thái tử, sao hôm nay lại tới đây? Chẳng lẽ ngươi là thần, những lúc ta cần ngươi sẽ xuất hiện? Nếu không Tam ca sẽ không buông tha cho ta, ha ha ha."

Lan Dịch Trăn nói:"Vừa rồi Lão Tam ức hiếp ngươi?"

Lan Dịch Hoan nói:"Hắn làm gì có năng lực đó. Ta chỉ đùa giỡn hắn một chút thôi, ha ha."

Hắn kể cho Lan Dịch Trăn nghe chuyện trong xe ngựa, vừa nói vừa cười:"Ngươi có thấy Tam ca rất thú vị không?"

Lan Dịch Trăn nói:"Cũng được. Ngươi có thấy ta nhàm chán không? Tại sao bình thường ngươi không trêu chọc ta như vậy?"

Lời nói y của rất nghiêm túc, Lan Dịch Hoan nghẹn một chút, nói:"Không phải chứ, cái này mà ngươi cũng muốn so đo à?"

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hắn trước nay chưa từng dùng cách này vui đùa với Lan Dịch Trăn.

Không phải là do sợ, những người khác cho rằng Lan Dịch Trăn rất nghiêm túc, nhưng trong mắt Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn là một người có thể tùy tiện chọc tức, muốn làm gì thì làm cũng tuyệt đối không tức giận.

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chính vẻ mặt

xấu hổ của Tam Hoàng tử khiến Lan Dịch Hoan cảm thấy đùa giỡn lên rất vui.

Nhưng đổi lại, nếu Lan Dịch Trăn nói hắn ghê tởm, Lan Dịch Hoan nhất định không thấy vui chút nào, mà sẽ thấy khổ sở.

Vì vậy, Lan Dịch Hoan nói:"Ta không muốn ngươi ghét bỏ ta."

Lan Dịch Trăn cười một chút, thở dài nói:"Ta sao có thể ghét bỏ ngươi được."

Lan Dịch Hoan nói:"Được, vậy để ta bồi thường cho ngươi, lần sau nhất định đùa giỡn ngươi."

Lan Dịch Trăn lắc đầu, nói: "Nếu ngươi thật sự muốn bồi thường, vậy ngươi hãy trả lời ta một câu hỏi đi."

Lan Dịch Hoan nghe thấy câu này, trong lòng có chút chột dạ, nói:"Cái gì?"

Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào gáy hắn, hỏi:"Hôm nay gặp chuyện gì vậy, sao lại không vui?"

Nói xong, thấy Lan Dịch Hoan muốn phản bác, Lan Dịch Trăn liền nói:"Ngươi không cần giấu ta, ta còn không hiểu ngươi sao? Khi ngươi không vui, ngươi luôn vui vẻ hơn thường, giọng nói cũng sẽ lớn hơn."

Lan Dịch Hoàn sửng sốt, trong chốc lát, tim như ngừng đập, trong lòng dâng lên đủ thứ cảm giác khó tả.

Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng nói:"Tiểu Thất..."

Y nắm lấy tay Lan Dịch Hoan, nhẹ nhàng gấp lại trong lòng bàn tay mình, thở dài:"Mặc dù ta nhìn ngươi lớn lên nhưng đôi khi vẫn không thể nhìn thấu ngươi. Những lúc không có việc gì lại làm nũng, khi thật sự gặp ủy khuất thì ngươi lại không chịu nói gì. Ta chỉ chờ đến ngày ngươi không cần mang nặng tâm tư như vậy, mới có thể yên tâm."

Giọng nói của y mang theo thương tiếc vô tận, làm hắn cảm nhận được rõ ràng, mình được thương yêu đến mức nào.

Lan Dịch Hoan đột nhiên có chút xúc động, liền dang rộng tay ôm lấy Lan Dịch Trăn.

Lan Dịch Trăn ngay lập tức ôm lấy đệ đệ.

Trong nhịp tim đan xen, Lan Dịch Trăn nghe thấy Lan Dịch Hoan thì thầm:"Nhị ca, ta thấy Ngũ ca và Đặng Tử Mặc gặp nhau."

Lan Dịch Trăn có chút ngạc nhiên nói:"Hai người họ?"

Lan Dịch Hoan nói:"Đúng vậy. Có ngạc nhiên không? Lúc đó ta cũng rất ngạc nhiên, nghe Đặng Tử Mặc nói muốn trợ giúp Ngũ ca đoạt đích, nhưng Ngũ ca lại không đồng ý. Tóm lại, ngươi cần chú ý đến người này hơn."

Lan Dịch Trăn trầm ngâm, nói:"Đầu tiên đánh chủ ý lên Công chúa, sau lại tiếp cận Lão Ngũ, Đặng Tử Mặc dã tâm bừng bừng, nhưng lại thiếu kiên nhẫn."

Lan Dịch Hoan thấp giọng nói:"Hắn không giống người thiếu kiên nhẫn."

Lan Dịch Trăn vốn định hỏi "Ngươi hiểu hắn sao?"Nhưng lời này vẫn chưa hỏi ra, y cúi đầu xuống, đột nhiên nhìn thấy Lan Dịch Hoan cong tay lên.

Y lập tức nói:"Tay ngươi sao vậy? Bị thương?"

Lan Dịch Hoan nói:"À, không có việc gì, chỉ là lúc nãy đang chạy không cẩn thận bị cắt trúng."

Lan Dịch Trăn lật tay Lan Dịch Hoan ra, nhìn vết thương dữ tợn trong lòng bàn tay, trái tim đau đến run rẩy.

Y sẵn lòng nhận tất cả vết thương lên người cũng không muốn để Lan Dịch Hoan đổ một giọt máu.

Trong lòng chợt sinh ra sát ý với hai người kia.

Lan Dịch Trăn dùng khăn chấm vào nước ấm, từng chút xử lý vết thương cho Lan Dịch Hoan, nói:"Nếu ngươi đã nói cho ta chuyện này thì đừng lo lắng. Yên tâm, chỉ hai người họ hoàn toàn không làm gì được ta."

Lan Dịch Hoan nói:"Dù sao ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Hiện giờ, mọi người đều đã trưởng thành, Phụ hoàng cũng đã lớn tuổi, mưa gió sắp đến rồi....."

Hắn nói cho Lan Dịch Trăn biết chuyện của Ngũ Hoàng tử và Đặng Tử Mặc chính là để y cảnh giác, không nhắc đến chuyện thân thế của mình, còn lại những chuyện còn đay rối, phải cân nhắc kỹ lưỡng một phen, tìm cách xử lý.

Hắn thậm chí không nhận ra trong giọng nói của mình đã mang vài phần lạnh lẽo, giọng điệu của hắn giống như vị Hoàng đế quyết đoán sát phạt ở kiếp trước.

Hắn vô thức siết chặt các ngón tay, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, thì ra là vô tình động đến vết thương.

Lan Dịch Trăn nắm lấy tay Lan Dịch Hoan, nói:"Đừng cử động."

Y lại tỉ mỉ bôi thuốc, lúc này mới nhẹ nhàng băng bó vết thương lại, sau đó thả tay ra, ôm Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan giật mình, sau đó từ từ thả lỏng cơ thể, tựa vào vai Lan Dịch Trăn.

"Không cần nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Không cần sợ bất cứ điều gì."

Lan Dịch Trăn nghiêm túc nói:"Ngươi chỉ cần nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, ca ca cũng sẽ luôn bảo vệ ngươi."

Lan Dịch Hoan giật mình, ngay sau đó nở nụ cười.

Hắn nửa thật nửa giả nói:"Nếu ta chấn động xã tắc, mang tai hoạ đến giang sơn thì sao?"

——"Ngươi vất vả nhiều năm như vậy, thật sự có thể bỏ được ngôi vị và giang sơn chỉ vì một người sao?"

Theo lời của Lan Dịch Hoan, những câu hỏi kia một lần nữa xẹt qua trái tim.

Lan Dịch Trăn dừng một chút, ngay sau đó kiên định trả lời:"Ta nói rồi, dù bất kể xảy ra chuyện gì."

Đây là đáp án của y.

*

Bên kia, Ngũ Hoàng tử phái người đi tìm suốt một đêm.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết Ngũ Điện hạ đêm qua gặp phải thích khách.

Kinh Triệu Doãn cơ hồ sợ đến phát điên, trong lúc nhất thời phòng vệ trong kinh thành cũng được tăng cường rất nhiều, nhưng lại không có kết quả.

"Điện hạ, tối hôm qua xe ngựa của Tam Điện hạ xông khỏi trạm kiểm soát, bọn thuộc hạ không dám dùng vũ lực lục soát. Trong trà lâu của cữu cữu Bát Điện hạ buổi tối luôn nhiều khách, hơn nữa việc kiểm tra từng cái một cũng không dễ dàng. Thái tử Điện hạ đến gặp lão Ninh Quốc đang sinh bệnh để đưa ra cách giải quyết chung, một đêm không về cung, Thất Điện hạ cả ngày đều không ở..."

Loạt huynh đệ rắc rối này nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy đau đầu, làm như ai cũng có vấn đề, không biết là trùng hợp hay là có người đang cố ý bày ra.

Tóm lại, phạm vi liên quan quá lớn nên không thể tiếp tục tra xuống.

Nhưng chính vì điều này mà nó càng chứng tỏ rằng ẩn tình đằng sau sự việc này không phải nhỏ.

Ngũ Hoàng tử chậm rãi nói:"Ta biết rồi, dừng hành động lại đi."

Đối với Đặng Tử Mặc, Ngũ Hoàng tử vẫn giữ thái độ hoài nghi, lời người này nói không thể tin hoàn toàn.

Ngũ Hoàng tử vào triều với nhiều tâm sự, ngầng đầu nhìn các huynh đệ, xem thấy người nào cũng cảm thấy khả nghi.

Chờ đến khi hạ triều, Ngũ Hoàng tử liền đến chỗ Tề Quý phi, phát hiện Tề Thì cũng tiến cung, đang ngồi cạnh bàn với Tề Quý phi, một bên tán gẫu, một bên chuẩn bị dùng bữa.

Không nghĩ tới Ngũ Hoàng tử sẽ tới đây, Tề Thì dừng một chút, lập tức quy củ đứng lên, trên mặt mang theo ý cười lấy lòng, cung kính nói:"Biểu ca"

Ngũ Hoàng tử thâm sâu nhìn gã, gật đầu, tuỳ ý nói:"Ừm."

Kiếp trước, quan hệ của Ngũ Hoàng tử và Tề Thì vẫn luôn tốt, Ngũ Hoàng tử nhìn biểu đệ này lớn lên, thật lòng yêu thương.

Cho đến đời này, Ngũ Hoàng tử cũng dần nhìn thấu bản tính bất chính của Tề Thì.

Lại bởi vì Lan Dịch Hoan, Ngũ Hoàng tử cũng giữ khoảng cách với Tề Thì, như cảm thấy mình quá tốt với Tề Thì là có lỗi với Lan Dịch Hoan.

———Tuy rằng có lẽ Lan Dịch Hoan cũng chẳng cần.

Sau khi lớn lên, quan hệ của Ngũ Hoàng tử và Tề Thì không còn thân cận như kiếp trước, Tề Thì mỗi khi nhìn thấy Ngũ Hoàng tử luôn mang theo bộ dáng sợ hãi và nịnh nọt, càng làm người ta thấy chán ghét.

Nhìn khuôn mặt trước mắt, Ngũ Hoàng tử không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ người đệ đệ của mình, nhi tử thân sinh của mẫu phi lại mang bộ dáng như thế này?

Nếu thật sự như vậy, Tề Thì cũng là người bị hại, mình không nên nói ra hai chữ "Thất vọng", nhưng không thể không nói, khoảng cách tâm lý cũng quá lớn.

Tề Thì thấy Ngũ Hoàng tử nhìn mình thì có chút sợ, rụt rụt bả vai. Tề Quý phi cho rằng gã đã làm việc gì đó khiến Ngũ Hoàng tử không vui, vội vàng che chở:"Ở nơi này của ta thì đừng nói nhiều quy củ như vậy. Thì Nhi mau ngồi xuống đi."

"Thắng Nhi, ngươi cũng đói bụng rồi đi? Tới đây, để ta cho người mang bát đũa lên, dùng bữa thôi."

Tề Quý phi gắp đồ ăn cho Ngũ Hoàng tử, nói:"Hiếm lúc ngươi mới có thời gian nhàn rỗi tới đây dùng cơm, mấy ngày nay bận lắm sao? Nhìn khuôn mặt này của ngươi xem, gầy đi rồi."

Ngũ Hoàng tử nói:"Lúc Đại tỷ chọn rể ta cũng tiến cung, muốn tiện đường đến gặp mẫu phi, nhưng sau khi chấm dứt lại gặp chút chuyện khác, nên chưa kịp tới đây."

Tề Quý phi gật đầu.

Rồi sau đó, bà hơi do dự, lại hỏi:"Kia.... Ngươi có thấy Thất đệ của ngươi không? Ta nghe nói hắn cũng về rồi."

Ngũ Hoàng tử nói:"Có thấy."

Lan Dịch Hoan trước mặt không có ra cung lập phủ, mẫu tử hai người sống trong cung đình nhưng đã nhiều năm vẫn không gặp qua nhau.

Thậm chí có hai lần, Tề Quý phi muốn đi gặp Lan Dịch Hoan, nhưng Lan Dịch Hoan không muốn thấy bà, cúi đầu chạy, Lan Dịch Trăn liền phái người đến cản bà.

Lúc đầu Tề Quý phi vô cùng tức giận, trở về liền mắng Lan Dịch Hoan không có lương tâm, nhưng sau khi tâm tình bình ổn lại, áy náy mơ hồ xuất hiện.

Lúc này bà liền hỏi Ngũ Hoàng tử:"Ngươi thấy Thất đệ thế nào? Khí sắc có tốt không?"

Ngũ Hoàng tử nhìn thoáng qua mẫu thân của mình, đột nhiên cảm giác được, đã bao năm trôi qua, bà cũng già rồi.

Nhưng vẫn sẽ nhớ Lan Dịch Hoan và bà nguyện ý thừa nhận điều đó.

Chỉ là không biết, Thái hậu đời trước luôn miệng ngóng trông Hoàng đế băng hà, có hối hận không?

Ngũ Hoàng tử nói:"Hắn khá tốt, vóc dáng cao hơn, đã ra dáng người trưởng thành rồi, hình như còn cao hơn Tề Thì một chút."

Tề Thì bĩu môi không nói gì.

Tề Quý lặp lại một câu:"Đã ra dáng người trưởng thành...."

Bà không nhịn được nói:"Lúc nào đó gọi hắn tới đây cùng nhau ăn bữa cơm đi. Cái gì mà ngăn cách, nhiều năm như vậy rồi chẳng lẽ không đủ để giảm xuống? Trên bàn này thiếu một người, luôn cảm giác được có chút gì đó thiếu thiếu."

Tề Thì liền cười nói:"Cô cô, cũng đâu có vấn đề gì, không phải còn có ta sao? Sau này ta sẽ thường xuyên vào cung bầu bạn với ngài, sẽ không để ngài thấy cô đơn đâu."

Tề Quý phi bật thốt lên:"Cái này đâu giống nhau, ngươi lại không phải hắn."

Tề Thì bị lời của bà làm cho sửng sốt.

Tề Quý phi không cảm thấy có gì sai, Tề Thì không phải Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan cũng không phải Tề Thì, rõ ràng là hai người khác nhau làm sao có thể thay thế lẫn nhau được?

Vừa nói xong, bà đột nhiên ý thức được, số lần Tề Thì tiến cung hơi nhiều.

Tề Quý phi liền nói:"Đúng rồi, ngày lễ ngày Tết ngươi cũng nên ở nhà bồi cha mẹ cùng Nhị thẩm của ngươi nhiều hơn. Nhị thúc ngươi qua đời đã nhiều năm, ta vẫn luôn mơ thấy hắn, hắn nói hắn nhớ người nhà."

Bà sờ đầu Tề Thì, thở dài:"Lúc trước hắn bị định tội, cũng có nguyên nhân muốn bảo hộ ngươi. Bên nhà bọn họ, ngươi nhớ chiếu cố nhiều một chút."

Nhớ tới bộ mặt oán độc của Tề Diên khi mắng Tề Quý phi, uy hiếp và đe dọa mình, Tề Thì miễn cưỡng kéo môi, nói:"Ta biết rồi."

Tề Diên trước khi chết chỉ sợ đã hận thấu xương những người không cứu gã ra ngoài, gã còn có thể thương nhớ người nhà? Gã không trở thành lệ quỷ quay về đòi mạng là tốt lắm rồi.

Ban đầu Tề Thì nghe người ta nhắc đến cái chết của Tề Diên sẽ thấy chột dạ, nhưng đã nhiều năm qua đi, chân tướng năm đó không có khả năng bị vạch trần, trong lòng gã cũng xem nhẹ việc này.

Tề Diên đáng chết, là gã tự mình hại mình, không có quan hệ gì đến ai.

Nhưng Tề Quý phi.... Đã lâu rồi không gặp Lan Dịch Hoan, số lần nhắc đến hắn một lúc một nhiều, phiền thật.

Trong lòng Tề Thì nghẹn một bí mật lớn, mấy năm nay cũng càng nóng nảy.

Tề Quý phi rõ ràng là mẫu thân của gã, hết thảy vinh hoa phú quý cũng nên có phần của gã, nhưng những lần gã tiến cung đều phải cho người mượn cớ.

Mục đích của Kính Văn đã đạt được.

Kính Văn giống như cho Tề Thì một cái kho báu lớn, nhưng lại không cho gã chìa khoá để mở kho báu ra, gấp đến mức làm Tề Thì vò đầu bứt tai.

Gã hận không thể chiếu cáo cho toàn thiên hạ biết gã ở trên cao thế nào, lại không có bất cứ vật gì để chứng minh, không thể khiến mọi người tin gã.

Thậm chí Tề Thì cũng không biết, Tề Quý phi có biết chuyện này hay không, hay là bị Tề gia lừa gạt?

Tóm lại, Tề Thì cảm thấy, nếu muốn chứng minh thân thế của mình, chiếc trâm hồng bảo mà Tề Diên năm đó lấy ra chính là mấu chốt.

Nhưng lúc ấy gã còn nhỏ, lúc hoảng loạn chạy trốn đã không lấy, sau hỏi lại mới biết đã bị ngục tốt mang đi cầm đồ.

Nhiều năm qua Tề Thì vẫn luôn cho người đi tìm chiếc trâm này, trước đó vài ngày gã đã nhìn thấy một cái tương tự trên đầu một nữ tử.

Gã kích động muốn tới nhìn, kết quả nữ nhân kia tự mình đa tình cho rằng gã phi lễ, hai bên xung đột.

Tề Thì dưới sự giận dữ, phái người đuổi giết hai cha con kia, còn muốn thuận tay thu hồi cây trâm lại.

Không biết trùng hợp thế nào lại gặp phải Lan Dịch Hoan, cây trâm kia cũng rơi vào tay Lan Dịch Hoan.

Tề Thì thấy sốt ruột, gã sợ Lan Dịch Hoan sẽ tra được cái gì, sau đó ngăn chặn gã khôi phục thân phận, cướp đoạt vị trí Hoàng tử của mình, làm hỏng cây trâm.

Vì thế, sau khi ăn cơm xong gã liền rời đi, đi tới đi lui ở hoa viên, chờ đợi gì đó.

Không lâu sau, một thị vệ là thuộc hạ của Ngũ Hoàng tử cẩn thận quan sát khắp nơi rồi mới đi đến, gọi một tiếng Tề công tử.

"Ừm" Tề Thì gấp gáp không chờ nổi:"Thế nào rồi?"

Thị vệ lắc đầu nói:"Cha con Hàn gia được Thái tử phái người hộ tống trở lại tiêu cục, không có cơ hội diệt trừ. Cây trâm ở trong tay tâm phúc của Thất Điện hạ, cũng không lấy được."

Tề Thì chờ đợi được thấy bại, tức giận:"Các ngươi đúng là đám phế vật! Có chút chuyện này cũng làm không xong, còn có mặt mũi đến nói với ta?"

Thấy gã vô lễ như vậy, khuôn mặt của thị vệ trầm xuống.

Có thể làm thuộc hạ cho Hoàng tử địa vị cũng không bình thường, là Tề Thì tự tìm đến, mời bữa cơm, cho chút bạc, chỉ cần giúp gã giết cha con Hàn thị và thu hồi cây trâm, Tề Thì là biểu đệ của Ngũ Hoàng tử nên thị vệ này mới đáp ứng.

Nhưng chuyện này làm sao có thể làm được!

Mình đã tận lực, tên công tử này cư nhiên tỏ thái độ, thật sự coi mình là nô lệ nhà gã?

Thị vệ đơn giản nói:"Tề công tử, việc này đúng là ta không hoàn thành, nếu đã vậy trả lại bạc cho ngươi. Tiểu nhân năng lực thấp kém, không có gan mạo phạm các vị Điện hạ, ngươi vẫn nên đi tìm người khác cao minh hơn đi."

Nói xong, thị vệ lấy ngân phiếu trong ngực ra, ném xuống đất, xoay người rời đi.

Tề Thì không nghĩ tới một thị vệ nho nhỏ mà cũng dám thái độ với gã, cả giận:"Ngươi dám vô lễ như vậy! Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Đối phương hoàn toàn không phản ứng, sải bước rời đi.

Tề Thì dẫm hai cái lên đống ngân phiếu kia, lẩm bẩm:"Chờ ta thành Hoàng tử, đầu tiên sẽ lộng chết ngươi!"

Người này khinh thường gã còn không phải vì gã chỉ là con của một đại thần sao, không dám đắc tội Lan Dịch Hoan?

Chờ xem một ngày nào đó, gã sẽ trở mình.