Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 46




Lan Dịch Hoan thấy bên ngoài cửa sổ của tửu phường có không ít rương tạp vật, hẳn là trang phục đạo cụ biểu diễn của gánh hát, hắn liền ẩn thân bên trong, đứng ở cửa số lấy rương che đậy, muốn nghe Ngũ Hoàng tử cùng Đặng Tử Mặc nói cái gì.

——Nghe không rõ.

[Tích!]

Đúng lúc này, hệ thống bỗng vang lên một tiếng:["Bí mật không biết ở kiếp trước" rơi xuống, kích phát đạo cụ phụ trợ "Nghe trộm"].

Lan Dịch Hoan không nghĩ tới hệ thống còn vật như vậy, hơi giật mình, nghe thấy rõ ràng giọng nói của Ngũ Hoàng tử và Đặng Tử Mặc xuyên qua tường truyền đến.

Có động tĩnh ly bàn, hình như là âm thanh rót rượu, ngay sau đó, Đặng Tử Mặc cười trầm ngâm nói:"Ngũ Điện hạ, sao cứ phải dùng ánh mắt phòng bị như vậy nhìn thần? Ngài nếu thật sự không tin lời của ta, sẽ không theo ta tới tới."

Ngũ Hoàng tử khẽ cười trào phúng một tiếng:"Ta xác thật tò mò con át chủ bài Đặng Trạng Nguyên."

Đặng Tử Mặc nói:"Như Điện hạ đã thấy. Hôm nay mang ngài tiến vào, vừa rồi vài vị cùng chúng ta chào hỏi kia, hoặc là phú thương Đạt Lạt có danh vọng, hoặc là dòng chính Vương tộc ở đó, đều có sức ảnh hưởng không nhỏ. Mà ta ở Đạt Lạt tập võ mấy năm, quan hệ khá thân thiết với bọn họ...."

Đuôi lông mày Lan Dịch Hoan hơi giơ lên, nhớ rõ đúng thật có chuyện như vậy, Đặng Tử Mặc là cô nhi, mười tuổi trằn trọc đến Đạt Lạt bái sư học nghệ, giao du ở đó rất nhiều.

Ngũ Hoàng tử:"Cho nên?"

Đặng Tử Mặc nói:"Nếu Điện hạ muốn, những người này có thể giúp Điện hạ.... Tranh đấu với Thái tử."

Đặng Tử Mặc quả thực có thể, đời trước kích thích Lan Dịch Hoan tranh đấu với Thái tử, đời này thì muốn châm ngòi Ngũ Hoàng tử xung đột với Thái tử.

Đặng Tử Mặc rốt cuộc là muốn đầu cơ chính trị, hay chỉ đơn thuần có thù oán với Thái tử?

Lan Dịch Hoan chờ đợi đáp án của Ngũ Hoàng tử.

Ngũ Hoàng tử nghe xong, suy nghĩ một lát, sau đó bật cười.

Ngũ Hoàng tử tùy ý ném chiếc đũa trên bàn, không chút để ý nói:"Cái này không tất yếu. Ta thừa nhận ta có dã tâm, nhưng sinh ra ở trong Hoàng thất, ai lại không muốn lưu danh sử sách? Ta thân là Hoàng tử, kiến thức nhiều hơn ngươi, nhân mạch lớn hơn ngươi, đối thủ là huynh đệ của ta, phán quyết là phụ thân ta——-"

"Mà ngươi."

Ngũ Hoàng tử trào phúng nhìn Đặng Tử Mặc:"Ngươi tính là thứ gì mà dám hứa hẹn với ta? Chỉ bằng một câu "Quan hệ khá tốt" liền coi đó là lợi thế? Không cưới được Công chúa, ngươi mới đến tìm ta nói những lời này đi!"

Tuy rằng có quan hệ mâu thuẫn với Ngũ Hoàng tử, nhưng nghe được lời đối phương nói, Lan Dịch Hoan vẫn nhịn không được muốn cười.

Ngũ ca này của hắn, đối địch đối hữu vẫn luôn nói độc miệng, bóc rõ chỗ yếu của người ta mà nói, nhưng lúc nào nói cũng có đạo lý.

Đặng Tử Mặc cũng không phải người thường, nghe xong cũng không bực bội, nói:"Ta đúng thật còn có lợi thế khác."

Ngũ Hoàng tử cười lạnh:"Vậy à? Xin lỗi, không có hứng thú."

Sau đó Lan Dịch Hoan không nghe thấy Đặng Tử Mặc tiếp tục nói chuyện, nhưng hắn suy đoán, Đặng Tử Mặc hẳn là dùng nước viết chữ trên bàn, nếu không thì cũng là dùng biểu tình hoặc thủ thế để ám chỉ.

Chiêu này hắn cũng đã chơi qua, chủ yếu là để tạo áp lực cho người khác.

Quả nhiên, Ngũ Hoàng tử trầm mặc.

Sau một thời gian im lặng ngắn ngủi, Ngũ Hoàng tử lạnh lùng mà nói:"Ngươi làm càn. Ở trước mặt ta mà dám hồ ngôn loạn ngữ."

"Hồ ngôn loạn ngữ...."

Đặng Tử Mặc chạm rãi lặp lại bốn chữ này, cười nói:"Phải không, Điện hạ không tin? Nếu Thất Điện hạ thật sự là nhi tử thân sinh của Tề Quý phi, đệ đệ ruột của Điện hạ, vì sao các người lại mặc kệ hắn ở Đông Cung lâu như vậy?"

Trong phòng, ngoài phòng.

Hô hấp của Lan Dịch Thắng cùng Lan Dịch Hoan đồng thời dừng lại.

Chẳng qua Lan Dịch Hoan là đơn thuần khiếp sợ, còn Ngũ Hoàng tử là bởi vì bí mật trong lòng bị nói ra mà sát khí bạo khởi.

"Mẫu thân nào có thể bỏ được nhi tử của mình vào tay người như Kính Văn? Mẫu thân nào có thể đối đãi với hai nhi tử của mình khác nhau như trên trời dưới vực như vậy? Có mẫu thân nào, sủng ái cháu trai hơn cả nhi tử?"

Theo từng câu từng câu ép hỏi của Đặng Tử Mặc, Lan Dịch Hoan cảm nhận được trái tim đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ muốn lao ra khỏi ngực.

Cho đến khi cảm giác được đau đớn, hắn mới ý thức được, thì ra tay mình đã bất tri bất giác mà nắm chặt, đem một miếng đồng nhô ra ở tấm ván bên cạnh đâm vào lòng bàn tay.

Mà trong phòng, Đặng Tử Mặc còn chưa nói xong.

"Càng kỳ quái chính là, Tề Thì cùng Thất Điện hạ lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm."

Đặng Tử Mặc thở dài, dùng một loại ngữ điệu tiếc nuối trong vui sướng mà nói:"Trên đời thật sự có trùng hợp như vậy sao?"

Nhiều năm trước, nghe Tề Quý phi chính miệng nói Lan Dịch Hoan không phải nhi tử ruột của bà, Ngũ Hoàng tử vẫn luôn cất giấu chuyện này, không còn nhắc tới.

Giả mạo con Vua, lẫn lộn huyết mạch Hoàng thất, chuyện này quá mức nghiêm trọng, còn đề cập đến thân nhân của mình, Ngũ Hoàng tử âm thầm điều tra, xác thật việc này không có bị tiết lộ ra ngoài, liền ngậm miệng không đề cập đến, chỉ coi như chưa từng xảy ra.

Có đôi khi Ngũ Hoàng tử cũng tự giễu mà nghĩ, không biết kiếp này có lặp lại những việc ở kiếp trước không, cuối cùng vẫn sẽ là Lan Dịch Hoan ngoài dự đoán mà đăng cơ, nếu nói chuyện này ra ngoài, sẽ hoàn toàn ngăn chặn được sự tình này xảy ra.

Nếu là đời trước, Ngũ Hoàng tử rất khó xác định mình có thể làm ra chuyện như vậy hay không.

Nhưng kiếp này, Ngũ Hoàng tử chỉ muốn tự mình tranh đấu.

Giờ khắc này, tâm sự che dấu nhiều năm bị Đặng Tử Mặc nói toạc ra, khiếp sợ một lúc, Ngũ Hoàng tử bình tĩnh trở lại.

Ngũ Hoàng tử hiểu rõ ý tứ của đối phương.

Năm đó có hỏi Tề Quý phi, vì sao ôm Lan Dịch Hoan vào cung, Tề Quý phi nói là muốn giả dựng để tranh sủng, Ngũ Hoàng tử vẫn luôn bán tín bán nghi.

Mà Tề Thì khả năng cao mới là nhi tử thân sinh của Tề Quý phi, loại khả năng này không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng như vậy càng không rõ.

Một nam hài, thân thể không có khuyết tật gì, Tề Thì cùng Lan Dịch Hoan có gì khác biệt, mà Tề Quý phi muốn đổi gã ra khỏi cung?

Đặng Tử Mặc này dã tâm bừng bừng, mục đích khó lường, nói chuyện nửa thật nửa giả, muốn nhiễu loạn phán đoán của mình, thậm chí thử mình, không thể tin.

Ngũ Hoàng tử lạnh lùng nói:"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì, nói thẳng đi."

Thấy đối phương chỉ tức giận một chốc đã bình tĩnh lại, Đặng Tử Mặc có chút tán thưởng Ngũ Hoàng tử, từ từ mà cười nói:"Ta cùng Điện hạ không giống nhau, ta chỉ là người tầm thường, muốn, đơn giản là công danh lợi lộc, quyền thế tài phú.... Tòng long chi công mà thôi. Thái tử đoàn hoa cẩm thốc, đã có nhiều người đi theo như vậy, ta nếu cũng đi theo, cũng là dệt hoa trên gấm, bao giờ mới được xuất đầu? Nhưng Điện hạ, ngài, không giống vậy."

Ngũ Hoàng tử bất động.

Lan Dịch Hoan đem miến đồng trong tay rút ra, mặt vô biểu tình mà ném xuống đất.

Hắn cảm thấy cả người ra một tầng mồ hôi, không phải vì đau mà là vì lời của Đặng Tử Mặc.

Đang lúc này, chợt nghe một tiếng chiêng trống vang lên, là người của gánh hát.

Có hai gã sai vặt vội vàng chạy đến bên chỗ Lan Dịch Hoan, muốn thu thập rương đạo cụ, kết quả thấy Lan Dịch Hoan dựa vào rương như một bóng ma, hoảng sợ hét lên.

Lan Dịch Hoan nghe người nọ hét lên, trong lòng thấy không ổn, nhưng muốn cản cũng không kịp.

Quả nhiên, hai người trong phòng võ nghệ tinh vi, vừa nghe liền đồng thời quát:"Người nào!"

Phản ứng đầu tiên của Lan Dịch Hoan chính là hôm nay tuyệt đối không để hai người này biết được hắn đã nghe được hết mấy lời kia, nếu không hậu hoạn vô cùng.

Rốt cuộc nhiều năm làm Hoàng đế, có thể yên ổn ngồi ở vị trí kia, tâm trí tuyệt đối phải hơn người thường.

Lan Dịch Hoan tuy tâm thần hoảng hốt, nhưng sự nhạy bén không giảm, trong phút chốc cân nhắc cái lợi cái hại, không trốn, ngược lại kéo vạt áo ra, che mặt lại, dùng bả vai mở cửa sổ ra, trực tiếp nhào vào trong phòng.

Khoảnh khắc hắn xoay tay lại, đã lấy ra một thanh chuỷ thủ trong tay áo, rút ra khỏi vỏ, hàn quang bắn tứ phía, tàn nhẫn đâm về phía Ngũ Hoàng tử.

Nếu lúc này có người thứ tư ở đây, thấy một chiêu này của Lan Dịch Hoan, tất nhiên sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Không chỉ giỏi võ công, mà còn có mưu trí.

Dưới tình thế khẩn cấp lúc này, Lan Dịch Hoan muốn chạy cũng khó, ngược lại có khả năng lâm vào bị động trước Ngũ Hoàng tử và Đặng Tử Mặc.

Nhưng giờ phút này, hắn sẽ bị mọi người gán là thích khác đến ám sát Ngũ Hoàng tử.

Dưới tình huống Ngũ Hoàng tử và Đặng Tử Mặc không tín nhiệm nhau, Ngũ Hoàng tử khả năng cao sẽ nghi ngờ đây là an bài của Đặng Tử Mặc, kể từ đó, che giấu thân phận Lan Dịch Hoan đồng thời châm ngòi quan hệ của hai người họ, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Vì để chân thật, Lan Dịch Hoan ra tay không chút nương tay, hắn biết Ngũ ca không đến mức bị như vậy một chút liền chết, nếu bị thương.... Vậy thì bị thương một chút, dù sao người đau cũng không phải mình.

Quả nhiên, ánh mắt của Ngũ Hoàng tử bỗng nhiên trở nên sắc bén, vừa nhấc chưởng ngăn chiêu của Lan Dịch Hoan, huynh đệ hai người nhanh chóng trao đổi mấy chiêu, mang theo sát ý mãnh liệt.

May mắn đời này hai người không lớn lên cùng nhau, bằng không Lan Dịch Hoan còn phải lo lắng đối phương nhận ra chiêu thức của mình.

Một cổ gió từ phía sau tới, Lan Dịch Hoan cảm thấy Đặng Tử Mặc muốn tấn công từ phía sau, linh cơ vừa động, gót chân va chạm ném đi cái bàn phía sau, tựa thế đó uốn gối nửa quỳ trên cửa sổ.

Hắn nhìn Đặng Tử Mặc, giọng nói vững vàng, kinh ngạc:"Ngươi, ngươi cư nhiên——"

Nói chưa dứt lời, Lan Dịch Hoan bỗng nhiên đảo về phía sau một cái, rớt khỏi cửa sổ.

Đặng Tử Mặc tay nhanh lẹ mắt, kéo bức màn ở đó xuống, ném mạnh về phía cửa sổ, hướng tới trói một chân Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan dùng chuỷ thủ chặt đứt, rơi xuống đất rồi chạy.

Một nháy mắt kia, Đặng Tử Mặc đột nhiên cảm thấy một cỗ liệt hoả đốt người đau nhức, trước mắt hiện lên vô số hình ảnh, động tác dừng lại, Lan Dịch Hoan đã biến mất ngoài cửa sổ.

Ngũ Hoàng tử nhìn Đặng Tử Mặc một cái thật sâu, trong ánh mắt mang theo lạnh lẽo.

Đau đớn tới nhanh đi nhanh, đối với ánh mắt của Ngũ Hoàng tử, Đặng Tử Mặc cũng phục.

Đặng Tử Mặc hoàn toàn không nghĩ tới, thích khách kia tâm nhãn lớn như vậy, có thể làm ra việc này.

Chạy xong còn không quên vu oan mình, kể từ đó, chưa nói có thể lên án cái gì, nhưng nhìn qua giống như bọn họ cấu kết với nhau.

Nhưng.... Cảm giác vừa rồi, là sao?

Cũng may Ngũ Hoàng tử không phải người không có đầu óc, mặc kệ trong lòng nghi ngờ bao nhiêu, lúc này quan trọng nhất là bắt người, bởi vậy chỉ nói:"Truy!"

Lan Dịch Hoan đang trên đường chạy trốn, thuận tay nhặt một kiện trang phục biểu diễn màu đỏ rực rỡ, ôm chạy như điên ra khỏi chợ đêm, dựa vào việc quen thuộc với Đắc Tiên Lâu, một đường trốn đông trốn tây lên lầu hai.

Cho đến lúc này, cuối cùng cũng bỏ xa, Lan Dịch Hoan lúc này mới nhanh chóng đem trang phục kia khoác lên người, mặc xong, từ chỗ cửa sổ ở hành lang chạy ra ngoài.

Phía dưới là một con hẻm nhỏ, Lan Dịch Hoan bước nhanh ra hẻm, đang vội vàng nhìn xuống liền thấy, tức khắc mặt đầy hắc tuyến.

Thì ra bộ đồ mà hắn vừa rồi vội vàng nhặt lấy là một kiện áo cưới của nữ tử.

Bởi vì trong bộ áo cưới này còn có không ít áo, thập phần to rộng, Lan Dịch Hoan còn là thiếu niên, mặc lên người hắn cư nhiên có chút phì.

Xui xẻo! Ngày hôm nay thật xui xẻo!

Mặc kệ thế nào, chạy trốn vẫn quan trọng nhất, Lan Dịch Hoan nhanh chóng chấp nhận hiện thực.

Hắn nhớ tới chuyện lần trước Đặng Tử Mặc nhận nhầm hắn thành nữ tử, đem trâm cài trên đầu rút ra, tóc đen như thác nước buông xuống.

Lan Dịch Hoan lúc này mới ra khỏi hẻm nhỏ, nghĩ nếu hắn một bộ dáng chạy như điên trên đường cái, phong phạm thục nữ vẫn quan trọng nhất, nếu bị nhầm thành nữ quỷ làm mọi người sợ hãi cũng không tốt lắm.

Đang do dự, bỗng nhiên thấy một chiếc xe ngựa ở trước đang đi tới.

Ánh mắt Lan Dịch Hoan đảo qua xe ngựa, hai mắt lập tức sáng ngời, thầm nghĩ, này đúng thật buồn ngủ mà có gối đầu——Xe ngựa này là của Tam Hoàng tử.

Tuy rằng trên mặt không có đánh dấu của Hoàng tử, nhưng tên này kiếp trước kiếp này đều như vậy, Lan Dịch Hoan liếc mắt một cái là nhận ra, này tuyệt đối là Tam ca của hắn.

Màn trướng của xe màu đen với hoa văn kim sắc, xe hoàn toàn làm bằng gỗ đỏ, trong rụt rè lại lộ ra một cổ phong tao, những người khác ngồi xe ngựa không tài nào lộ ra được cảm nhận như vậy.

Vì thế, Lan Dịch Hoan trực tiếp vọt tới, bóp giọng nói:"Phu quân, ngươi không thể bội tình bạc nghĩa như vậy!"

Bọn thị vệ bên cạnh còn tưởng là thích khách, muốn bắt lại, bị một lời quá mức thê thảm này chấn đến run run.

Hai con ngựa cùng xe ngựa cũng run run.

Thừa dịp mọi người đang ngơ ngác, Lan Dịch Hoan thuận thế leo lên xe ngựa.

Hắn không nói hai lời, lấy ra bản lĩnh năm đó trêu chọc Thái tử, một đầu nhào vào ngực Tam Hoàng tử, ôm chặt lấy đối phương, thấp giọng nói:"Phu quân.... A không phải không phải, Tam ca Tam ca, cứu mạng!"

Tam Hoàng tử liều mạng làm công vụ một ngày, vốn dĩ ngồi trên xe ngựa mơ màng muốn ngủ, trong nháy mắt trong ngực nhiều thêm một người.

Có phải mỹ nhân hay không thì không thấy rõ, dù sao cũng rất dã, trực tiếp đâm vào ngực Tam Hoàng tử vang lên một tiếng rất kêu.

Dù là ai, nghe một tiếng gọi như vậy, bị một người ôm như vậy, đều bị doạ giật mình, sự buồn ngủ tức khắc chẳng còn gì, trái tim chút xíu nữa cũng ngừng đập.

Tam Hoàng tử trừng mắt nhìn Lan Dịch Hoan, vất vả trong ánh sáng tối tăm nhìn ra người đệ đệ xui xẻo này của mình.

"....!!!!"

Sự phòng bị trên mặt tức khắc biến thành tức giận, nói:"Lan——-"

Lan Dịch Hoan nhanh chóng đáng hãy lời đối phương:"Đã biết, ngươi muốn nói Lan Dịch Hoan! Ta biết cái này, ngươi không phải cũng họ Lan sao? Lặp lại làm cái gì! Chúng ta tên ba chữ, có hai chữ giống nhau!"

Hắn gắt gao ôm cổ Tam Hoàng tử, miễn cho đối phương đẩy mình ra, nói bên tai Tam Hoàng tử:"Ngươi nghe, ta hiện tại gặp phiền toái, ngươi mau yểm hộ ta đi, nếu không Ngũ ca sẽ bắt ta lại!"

Tam Hoàng tử vẻ mặt cương liệt, đang tức giận giãy giụa, nghe được lời Lan Dịch Hoan liền giật mình, biểu tình chậm rãi bình tĩnh lại, cười như không cười.

Tam Hoàng tử chẫm rãi nói:"Ha, Ngũ ca ngươi bắt ngươi, đâu liên quan gì đến ta? Các ngươi không phải huynh đệ cùng mẹ sao? Có chuyện gì khó mà nói."

Tam Hoàng tử đẩy Lan Dịch Hoan, giống như đuổi gà mà nói:"Đi, đi xuống, đừng để người đáng thương không có chỗ dựa như ta chọc phải phiền toái."

Lời nói vô tình vô nghĩa như vậy, âm dương quái khí, lại làm Lan Dịch Hoan phì cười:"Tam ca a Tam ca, thật là ngại quá, phiền toái đã đến thân. Ta hôm nay chọc phải Ngũ ca, nếu hắn bắt được ta, ngươi đoán xem, hắn thấy hai ta ở cạnh nhau, hắn có hoài nghi chúng ta cấu kết hay không? Có muốn bị hắn coi như đồng lõa mà phát hiện không, ngươi xem mà làm đi."

Này thật sự rất khỏ giải thích rằng bản thân chỉ vừa khéo đi ngang qua.

Tam Hoàng tử trầm mặc.

Lan Dịch Hoan đảo khách thành chủ, biết lời này đánh trúng yếu điểm của đối phương, buông tay ra trở lại chỗ ngồi, ôm cánh tay cười hì hì với Tam Hoàng tử, chân còn lắc qua lắc lại.

Không thể không nói, hắn lúc này còn có thể têu cầu người âm dương quái khí như Tam Hoàng tử, còn đấu mồm một trận náo nhiệt như vậy, những chuyện vừa rồi, giống như hoàn toàn không sao cả.

Một lát sau, Tam Hoàng tử nói:"Ta có một vấn đề."

Lan Dịch Hoan nói:"Ngươi tốt nhất nên hỏi nhanh đi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm."

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Chúng ta".

Tam Hoàng tử hít sâu một hơi, nghiến răng nói:"Ta rốt cuộc thiếu ngươi bao nhiêu mà trời sinh ngươi khắc ta như vậy? Vì sao mỗi lần ngươi phá hoại đều rơi xuống đầu ta?"

Ngữ khí Tam Hoàng tử quá mức bi phẫn, Lan Dịch Hoan nghĩ lại một lát, nói:"Cũng không có đi, nếu dựa theo kiểu tính của ngươi, ta rõ ràng khắc Nhị ca nhiều hơn. Nhưng hắn đã bao giờ oán giận đâu. Ngươi học đi, nếu không ngươi không thể là Thái tử."

Kỳ thật giữa chư vị Hoàng tử, Tam Hoàng tử xem như là người duy nhất có thể đấu một trận với Lan Dịch Hoan về tài ăn nói, bất đắc dĩ so với đệ đệ vô sỉ, cho nên lần nào cũng kém hơn một chút.

Hai người ở đây ta tới ngươi đi, khổ nhất vẫn là thị vệ của Tam Hoàng tử.

Ngay lúc đầu Lan Dịch Hoan muốn lên xe, bọn họ vốn muốn bắt thích khách, chỉ là bị một câu "Phu quân" kia làm cho ngơ người, không dám cản.

Tiếp đến nhìn hắn nhào qua mạo phạm chủ tử, thị vệ đi lên muốn bắt người lại, kết qua thấy hai người ôm nhau, nhanh chóng ngượng ngùng buông màn xuống, không dám xem thêm.

Lúc này bên ngoài diễn ra tình trạng thế này, đại đa số mọi người không dám tiến lên, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, mất nửa ngày, mới cẩn thận đến gần xe, nói:"Điện hạ, phía trước hình như là thị vệ của Ngũ Điện hạ, đang tìm bắt người khắp toàn thành, ngài xem——"

Lan Dịch Hoan biết Ngũ Hoàng tử sẽ làm như thế, rốt cuộc bí mật như vậy,không cần biết hắn có nghe thấy không, nhất định vẫn phải bắt lại.

Tam Hoàng tử thấp giọng nói:"Ngươi rốt cuộc trêu chọc gì hắn?"

Lan Dịch Hoan chỉ cười, không nói lời nào.

Tam Hoàng tử thấy thế, biết hỏi cũng không ra, lại xác thật không thể đuổi hắn đi, đành hừ nhẹ một tiếng, nói:"Ngươi thiếu ta lần này, nhớ rõ."

Nói xong, Tam Hoàng tử lạnh lùng nói với bên ngoài:"Lão Ngũ lục soát người, liên quan gì đến ta? Gặp người thì cho bọn hắn xem lệnh bài, lập tức đi, ta xem ai dám ngăn cản!"

Có Tam Hoàng tử hộ tống, lập tức thuận lợi mà rời khỏi đường phố này, cũng tránh khỏi kiểm tra.

Lan Dịch Hoan thấy không còn gì nguy hiểm, nói câu "Cảm ơn Tam ca", liền muốn xuống xe ngựa chạy trốn, kết quả cánh tay bị Tam Hoàng tử bắt được.

Tam Hoàng tử nhướng mày, nói:"Thế nào, ngươi định như vậy mà đi? Ngươi vô cớ cho ta một cái nợ phong lưu, không định bồi thường sao."

Tam Hoàng tử vẫn luôn giữ mình trong sạch, làm gì cũng luôn chú trọng đến thanh danh, này bỗng nhiên một thân hồng y nửa đêm chạy tới gọi "Phu quân", vạn nhất truyền ra ngoài, anh danh một đời coi như không còn gì.

Lan Dịch Hoan nói:"Kia có thể bồi thường thế nào, không lẽ để ta thật sự bồi ngươi một đêm?"

Tam Hoàng tử như bị sét đánh ngang tai, đẩy mạnh hắn ra, nói:"Ngươi đúng là không biết ngại! Nói hưu nói vượn cái gì thế?"

Lan Dịch Hoan nói:"Ta có cái gì mà phải ngại? Chúng ta đều là nam nhân, lại là huynh đệ, ai biết thì cũng cho rằng chỉ là đùa giỡn thôi."

Tam Hoàng tử nói:"Cho nên mới ghê tởm! Ngươi vui đùa cũng không thể ghê tởm ta, ta ngại phiền phức!"

Lan Dịch Hoan chỉ thuận miệng nói vậy, không nghĩ tới Tam ca còn rất ngây thơ, tai vậy mà hồng lên rồi.

Hắn cảm thấy thú vị, tay đặt ở đầu vai Tam Hoàng tử, lại cứ nhìn vào mặt đối phương.

"Như thế nào ghê tởm ngươi? Ngươi nói rõ ràng cho ta."

Lan Dịch Hoan dùng tay chọc nhẹ mũi Tam Hoàng tử, "A" một tiếng, nói:"Ta hiểu rồi, chẳng lẽ——"

Tam Hoàng tử cảnh giác nói:"Chẳng lẽ cái gì?"

Lan Dịch Hoan nói:"Chẳng lẽ ngươi ra nữ giả nam trang, ngươi thật ra không phải Tam ca mà là Tam tỷ, nếu không ngươi sợ cái gì?"

"........"

Tam Hoàng tử liền tục phất phất tay, nói:"Đi đi đi, ngươi đi qua một bên đi! Cách xa ta một chút!!!"

Bọn thị vệ bên ngoài không ngờ chủ tử của mình còn có một mặt "Hoạt bát" như vậy, bọn họ chỉ ở bên ngoài nhìn xe ngựa, đều cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Lan Dịch Hoan lấy oán trả ơn, chỉ là không cút, lại càng dính hơn.

Hai người đang đùa giỡn, xe ngựa bỗng nhiên ngừng, Tam Hoàng tử cùng Lan Dịch Hoan đều dừng lại, không biết lại có chuyện gì.

Lan Dịch Hoan nghĩ, không lẽ là Ngũ ca?

Xem ra hắn qua cầu rút ván hơi sớm, hy vọng vừa rồi không trêu chọc Tam ca quá tàn nhẫn, vì sự trong sạch của mình mà giận dữ giao hắn ra.

Trong sự an tĩnh, chỉ nghe thị vệ của Tam Hoàng tử cao giọng quát:"Người nào chặn đường phía trước? Đường lớn như vậy, không có mắt sao!"

Cũng chính là vì Tam Hoàng tử chỉ đóng gói đơn giản đi ra ngoài, chưa lộ thân phận, bằng không bọn họ sẽ nói "Người nào dám lớn mật như vậy, dám ngăn trở xa giá của Hoàng tử".

Đã hỏi ra câu thế này, cũng không biết đối phương làm gì, bọn thị vệ bên ngoài liền giống như người câm, nói không ra lời.

Tam Hoàng tử đang muốn vén màn xe lên, Lan Dịch Hoan đã từ khe hở nhìn thấy được người ở bên ngoài, ánh mắt sáng lên, nói:"Là Nhị ca!"

Thì ra là Thái tử tự mình tới.

Tam Hoàng tử vén rèm lên, cũng nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Lan Dịch Trăn.

Đuôi lông mày của Tam Hoàng tử hơi giương lên.

Tuy rằng vị Nhị ca này có đem Tam Hoàng tử ra khỏi chùa Hộ Quốc, nhưng mấy năm nay hai người rất ít giao thoa.

Thiên kinh địa nghĩa, Tam Hoàng tử cũng không thích Thái tử.

Nhưng này là bởi vì Tam Hoàng tử không thích toàn bộ người trong cung, Thái tử cũng không ngoại lệ.

Chỉ là giờ khắc này, thấy ánh mắt Lan Dịch Hoan sáng lên, Tam Hoàng tử bỗng nhiên nghĩ, vì sao hắn có thể ở chung với một người lạnh băng như Thái tử?

Vừa rồi lúc Lan Dịch Hoan lên xe ngựa của mình, có cao hứng như vậy không?

Chẳng lẽ.... Giữa bọn họ thật sự có cái gọi là tình nghĩa huynh đệ, thưởng thức cùng yêu thích lẫn nhau, không có chút phòng bị nghi kỵ nào?

Đây là ở trong Hoang thất mà, thật không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không thể lý giải.

Lan Dịch Hoan quay đầu, cười nói với Tam Hoàng tử:"Tam ca, nếu ngươi thấy ta phiền, vậy tiểu đệ không làm phiền ngươi nữa. Cảm ơn vì hôm nay đã tương trợ, ta sẽ nhớ một cái nhân tình này của ngươi, yên tâm đi!"

Nói xong, Lan Dịch Hoan muốn đi, Tam Hoàng tử ma xui quỷ khiến một lần nữa kéo hắn lại, bật thốt lên:"Ta còn chưa nói ngươi đi mà!"

Tiểu tử thúi, dùng xong liền ném, đi tìm người lợi hại hơn đúng không!

Lan Dịch Hoan ngẩn ra, cảm thấy Tam Hoàng tử hôm nay thật kỳ quái, lúc hắn không đi thì đuổi, lúc hắn đi lại không cho.

Hắn mờ mịt nói:"Hả, ngươi còn có chuyện gì sao?"

Tam Hoàng tử cũng không biết mình đây là làm sao, đang muốn nói gì đó, liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Thái tử ở bên ngoài truyền đến:"Tam đệ."

Một tiếng này không chỉ để gọi huynh đệ, mà còn mang theo cảnh cáo cùng đề phòng khó nhận ra, phảng phất như hung thú bị mạo phạm đến địa bàn.

Đối phương nếu không biết điều, sẽ ngay lập tức bị cắn đứt yết hầu.

Tam Hoàng tử không nói gì, chậm rãi buông cánh tay Lan Dịch Hoan ra.

Lan Dịch Hoan không cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt giữa hai huynh trưởng, hắn xuống xe ngựa.

Tam Hoàng tử nghe được hắn ở bên ngoài vui sướng gọi "Nhị ca", còn có thanh âm quần áo cọ xát.

Tam Hoàng tử không vén rèm lên xem, ở trong lòng nghĩ, Lan Dịch Hoan chắc chắn là bổ nhào vào ngực Lan Dịch Trăn, vừa rồi nhào vào mình thuần thục như vậy, tất cả đều là luyện từ đây đi!

Mơ hồ nghe thấy Lan Dịch Trăn nói một câu:"Xem ngươi đi, nhìn chẳng khác gì kẻ điên cả."

Ngữ khí ôn nhu này, hoàn toàn khác với vừa rồi.

Vì thế, Tam Hoàng tử từ đầu đến cuối không ra chào hỏi Lan Dịch Trăn.

Chỉ nghĩ, nếu mọi người đều không lộ thân phận, mình cũng không cần hèn mọn như vậy làm gì.

Sau khi hai huynh đệ kia đi rồi, Tam Hoàng tử chỉ nhàn nhạt phân phó nhóm người hầu bên ngoài đã bị Thái tử doạ cho nơm nớp lo sợ:"Đi thôi, còn chờ cái gì?"

Xe ngựa một lần nữa lăn bánh.

Trong lòng ngực Tam Hoàng tử trống rỗng, vừa rồi còn một câu phiền toái một câu ghê tởm, lúc này lại cảm thấy bên người chợt mất đi một phần nhiệt độ của một cơ thể đã từng dựa sát vào, gió đêm đột nhiên có chút lạnh.