Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 44




Mấy năm nay Hoàng thượng càng lười gặp người, thật vất vả lắm lần phượng đài chọn rể này, ông mới bày tỏ ra chút tình cảm đối với Đại Công chúa, ủng hộ nàng.

Yến hội tan, Lan Dịch Trăn thừa dịp Hoàng thượng chưa rời đi, vội vàng tiến đến, cùng ông thương nghị mấy chuyện chính sự, làm Hoàng thượng nghe được mà mặt đầy thống khổ, liên tục gật đầu, nhìn qua thật không biết ai mới là nhi tử, ai mới là phụ thân.

Lan Dịch Hoan ở bên cạnh nhìn một hồi, phát hiện bọn họ không thể kết thúc trong một lát được.

Hắn vừa rồi uống không ít, mới đầu không cảm thấy gì, lúc này men say từng đợt dâng lên, đôi mắt cơ hồ không mở ra được, vì thế liền chọn về cung của mình trước.

Chờ đến khi Lan Dịch Trăn cùng Hoàng thượng nói xong, mới biết Lan Dịch Hoan đã đi rồi, nghĩ nghĩ, thấy không yên tâm, liền đi theo sau.

Giống như Đông Cung vĩnh viễn là nhà của Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn đối với nơi này của Lan Dịch Hoan cũng quen đến không thể quen hơn, căn bản không cần hạ nhân dẫn đường, bọn cung nữ thái giám không đuổi kịp được Thái tử, chỉ có thể chạy chậm phía sau.

Tới bên ngoài tẩm điện của Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn nói với người hầu canh cửa:"Thất đệ ngủ rồi?"

Thái giám đứng ở cửa khom người:"Điện hạ, Thất Điện hạ sau khi trở về liền nói là muốn tắm gội, bọn nô tài liền mang nước ấm vào, Thất Điện hạ nói không cần người hầu hạ, cho nên bọn nô tài liền đứng ngoài đây chờ."

Lan Dịch Trăn gõ gõ cửa, nói:"Tiểu Thất, là Nhị ca. Ta không có việc gì, chỉ đến xem ngươi thôi, ngươi tắm đi, ta đi đây."

Lan Dịch Trăn vốn định đi, kết quả nói xong hai câu này, nửa ngày không thấy người trả lời, y có chút lo lắng, vẫn là đẩy cửa ra đi vào.

Kết quả sau khi vào, Lan Dịch Trăn liền thấy Lan Dịch Hoan tựa người trong thùng tắm ngủ rồi.

Lan Dịch Trăn sợ hắn trúng gió, vội vàng trở tay đóng cửa lại, nghiêm khắc mà nhìn bọn hạ nhân, lạnh giọng nói:"Các ngươi cũng quá sơ sót! Nếu hắn cảm lạnh thì các ngươi định làm sao!"

Mấy người này sợ đến mức mặt mày biến sắc, vội vàng quỳ xuống, đồng thanh nói:"Nô tài đáng chết, Điện hạ thứ tội!"

Kỳ thật Lan Dịch Trăn cũng biết, người hầu hạ bên cạnh Lan Dịch Hoan đều là do y cẩn thận lựa chọn, vẫn luôn hầu hạ tỉ mỉ. Nước trong này vẫn còn nóng, chứng tỏ mấy người này cũng vừa mới đi ra ngoài.

Chỉ là bất kể là ai, so sánh với việc Lan Dịch Trăn tự mình làm, y vẫn thấy thiếu chu đáo với Lan Dịch Hoan.

Cuối cùng, y phất tay áo, nói:"Các ngươi lui ra ngoài hết đi."

Những người đó không dám nói gì thêm, vội vàng đứng dậy, nơm nớp lo sợ mà lui ra ngoài.

Vô luận quen thuộc đến mức nào, Thái tử vĩnh viễn khiến người sợ hãi.

Lan Dịch Trăn lúc này mới đến bên cạnh Lan Dịch Hoan, quỳ nửa gối cạnh thùng tắm, nhẹ nhàng vỗ bả vai Lan Dịch Hoan, nói:"Tiểu Thất? Tiểu Thất? Dậy đi, đừng ngủ ở đây."

Lan Dịch Hoan nhíu mày, không kiên nhẫn dậm chân trong thùng nước, đưa đầu cách xa Lan Dịch Trăn, duỗi tay đẩy mặt ca ca hắn.

Lan Dịch Trăn không bị Lan Dịch Hoan đẩy đi, cười hừ một tiếng.

Y nhớ rõ khi đứa nhỏ này còn nhỏ lúc ngủ không thể tách khỏi y, Lan Dịch Trăn không lên giường, tay của hắn liền ôm lấy chân Lan Dịch Trăn, khuôn mặt còn phải dán chặt lên quần áo y, bây giờ thì hay rồi, bắt đầu ghét bỏ rồi.

Cánh tay của Lan Dịch Hoan để trên thành thùng, cánh tay, bả vai cùng cổ đều lộ ra hết, lúc này đã lạnh, Lan Dịch Trăn gọi mà hắn không tỉnh, lại sợ hắn cảm lạnh, dứt khoát cầm lấy chiếc khăn ở bên cạnh, nhúng vào nước ấm, lau cho hắn.

Cho đến lúc này, Lan Dịch Trăn mới cảm nhận được thời gian đã trôi đi, Lan Dịch Hoan thật sự đã trưởng thành.

Những người khác cho rằng hắn kiều khí lười biếng, chỉ dựa vào chút thông minh nên không quá kém, nhưng trong lòng Lan Dịch Trăn biết, đều không phải như thế.

Lúc này chỉ nhìn tầng cơ bắp trên cánh tay của Lan Dịch Hoan cũng có thể biết hắn chưa từng chậm trễ trong việc rèn luyện võ nghệ.

Đứa nhỏ này, nhìn qua lúc nào cũng mang ý cười trêu đùa, nhưng thật ra tâm tư rất nặng.

Lan Dịch Hoan trời sinh khung xương nhỏ, cho nên dù luyện thế nào, đường cong vẫn duyên dáng, hình dáng rõ ràng mà không khoa trương, mặc quần áo vào thoạt nhìn hơi gầy.

Lan Dịch Trăn lại không nhịn được nhớ tới, lần trước Lan Dịch Hoan đùa giỡn, nói y là lão nam nhân hỉ nộ vô thường.

Giờ phút này, nhìn đệ đệ thiếu niên anh khí của mình, Thái tử Điện hạ hai mươi mấy tuổi yên lặng mà nghĩ: Chẳng lẽ ta thật sự già rồi?

Ngón tay y hơi dừng một chút, khăn vải cọ qua bên gáy Lan Dịch Hoan, bọt nước rơi xuống, rơi trên xương quai xanh, lại trượt xuống, tạo ra gợn sóng nhẹ trên mặt nước.

Nước trong thùng đong đưa, phía dưới là bộ dáng như thế nào, hoàn toàn không nhìn thấy.

Lan Dịch Trăn đột nhiên cảm thấy miệng có chút khô.

Tay cầm khăn của y dừng giữa không trung, trong lòng nghĩ đến một chuyện——

Phần còn lại dưới nước, y có cần lau không?

Nếu đã ngâm mình dưới nước rồi chắc là không cần đâu.

Nhưng theo lý lẽ.... Tắm rửa, vẫn nên kỹ càng mới tốt.

Lan Dịch Trăn nhìn Lan Dịch Hoan lớn lên, cả hai cũng không phải chưa từng tắm chung, khi Lan Dịch Hoan còn nhỏ tắm với y còn rất thích nghịch nước.

Cũng không biết vì sao, lúc này Lan Dịch Trăn thấy có chút hoảng, không dám duỗi tay xuống dưới.

Đại khái là một khoảng thời gian không gặp, thiếu niên tuổi này thân thể đang phát triển, một ngày biến một dạng, lần này qua một tháng trở về, đã đủ để Lan Dịch Trăn cảm thấy xa lạ cùng.... Hoảng loạn khó hiểu.

Trong đầu y đang có hàng vạn chữ chạy qua, Lan Dịch Hoan đang ngủ bỗng nhiên động, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Hắn mở một con mắt, mơ hồ nhìn thấy trước mắt mình có một thân ảnh, nhìn kỹ một lát, nói:"Là Nhị ca à? Nhị ca, Nhị ca tới rồi."

Lan Dịch Hoan hiển nhiên vẫn chưa tỉnh rượu, giọng nói mềm mụp, tiếng  "Nhị ca" này mang theo sự tín nhiệm không phòng bị, làm Lan Dịch Trăn có chút chột dạ, cảm thấy trong lòng giống như được một con thú nhỏ lông xù củng củng, mềm mại, ấm áp.

Còn có chút ngứa.

Hơi nước mờ mịt, nhịp tim tăng nhanh.

Giống như muốn che giấu loại bất an này của mình, Lan Dịch Trăn dời ánh mắt, giọng nói hấp tấp:"Cuối cùng cũng tỉnh."

Y lại giải thích:"Vừa rồi ta gọi thế nào ngươi cũng không dậy, ngươi cứ vậy ngủ trong thùng, cũng không sợ bị trượt xuống...."

Lan Dịch Trăn càng nói càng hiện lên loại ý vị giấu đầu lòi đuôi, chính y cũng cảm thấy được, nói tới đây liền dừng lại, kết quả thấy cánh tay đang đỡ thùng của Lan Dịch Hoan buông lỏng, hắn "A u" một tiếng, cả thân thể hắn trượt xuống nước.

Lan Dịch Trăn hoảng sợ, không nghĩ nhiều, vội vàng duỗi tay dìu hắn, đỡ thân mình Lan Dịch Hoan ở trong nước nhấc lên.

Lan Dịch Hoan lại thuận thế dựa vào lồng ngực Lan Dịch Trăn, đắc ý mà lè lưỡi cười với y.

Tiểu phôi đản này! Thì ra vừa rồi là hắn cố ý lừa y.

Lan Dịch Hoan được Lan Dịch Trăn đỡ, mặt nước gần như quá ngực hắn cũng trôi xuống. Ngực hắn, phần lưng, cùng với mọi đường cong duyên dáng đều lộ hết ra ngoài.

Bọt nước theo da thịt trơn bóng chảy xuống từng hạt, dưới ánh đèn, tựa như những vụn kim cương.

Lan Dịch Trăn lập tức ôm Lan Dịch Hoan thả xuống nước, đem khăn vải trong tay giũ ra, khoác trên đầu vai hắn, che đậy phân nửa phần lưng.

Lan Dịch Trăn nhanh chóng nói:"Đừng náo, ngươi mau đứng lên! Ngươi còn không nhanh để ta trở về, ta, ta còn một đống sổ con cần phải phê!"

Y rất ít khi dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Lan Dịch Hoan, ở trước mặt Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn chưa bao giờ đề cập mình vội bao nhiêu, y vẫn luôn ôn hoà chậm rãi làm việc, lúc nào cũng rất kiên nhẫn.

Nhưng không biết vì sao, Lan Dịch Trăn hôm nay lại không kiên nhẫn như vậy.

Không, cũng không phải không kiên nhẫn, chỉ là có chút khô khan.

Sự khô khan phát ra từ nội tâm này khiến y muốn chạy nhanh đi, nhưng lại bị thứ gì đó trói chặt bước chân, luyến tiếc không muốn đi, cho nên nhanh chóng tìm lý do để chạy.

Lan Dịch Hoan phảng phất cảm giác được cảm xúc của y, ngẩng đầu nhìn y, say khướt mà nói:"Nhị ca, Nhị ca tức giận rồi! Đừng, đừng, ta lập tức dậy, ngươi đừng đi, chúng ta ngồi lại nói chuyện."

Hắn lải nhải muốn ra khỏi nước:"Ta đã lâu không gặp ngươi, ta có thật nhiều thật nhiều điều muốn nói cùng ngươi.... Ngươi chờ chút, đừng đi."

Lan Dịch Hoan vừa nói câu này vừa rớt tới rớt lui.

Lan Dịch Trăn cũng không còn cách nào, chung quy cũng vì không muốn mặc kệ hắn, nói:"Ngươi nhanh lên ta sẽ không đi, đem quần áo mặc vào."

Lan Dịch Hoan nói:"Được! Ngươi cứ nhìn đi!"

Lan Dịch Trăn bị hắn chọc cười, nói:"Ngươi từ đâu học được kiểu nói chuyện lung tung rối loạn thế này!"

Nói xong, y quay người đi, chờ Lan Dịch Hoan mặc quần áo.

Lan Dịch Trăn nghĩ, hôm nay quái dị như vậy đều bởi vì quần áo Lan Dịch Hoan bất chỉnh, không hợp lễ pháp, hắn tốt xấu gì cũng là một đứa nhóc lớn đầu rồi, mình mới khó xử như vậy.

Cho nên, chờ hắn mặc quần áo xong, hết thảy cũng sẽ bình thường lại.

Đợi nửa ngày, chỉ nghe phía sau vang lên tiếng nước "Bùm bùm", mà không thấy Lan Dịch Hoan ra.

Lan Dịch Trăn thật sự không nhịn được, quay đầu.

Chỉ thấy Lan Dịch Hoan đã đứng lên, cong eo, tay chống vào thành thùng, chân nhấc lên muốn bước ra.

Chỉ là chân kia vừa mới nâng lên, đã "Bùm" một tiếng rơi xuống.

Vì thế, Lan Dịch Hoan liền đổi chân khác nâng lên, mũi chân đá vách thùng, căn bản không thấy đau, hắn lại bĩu môi thả chân xuống, bộ dáng vô cùng uỷ khuất, lại đổi sang cái chân vừa rồi.

Nói tóm lại, đổi lấy đổi đi, mãi vẫn không ra được khỏi thùng.

Thấy Lan Dịch Trăn quay đầu, Lan Dịch Hoan liền thầm thì cáo trạng:"Ca, làm sao bây giờ? Chân ta không được rồi, ta giống như biến thành cá. Xong rồi, ngươi chỉ có thể đem ta phóng sinh, ta muốn.... Ta muốn về biển rộng bao la, đó mới là nhà của ta, ta không thể ở lại Hoàng cung!"

"......."

Lan Dịch Trăn nhất thời không còn gì để nói, Lan Dịch Hoan lại hướng tay về phía y, thúc giục:"Mau tới mau tới, đem ta đi phóng sinh, ta không ra được! Nước trong thùng này nóng như vậy, vạn nhất đem ta nấu chín thì sao?"

Hắn nghĩ đến đây, vô cùng ưu sầu:"Sau khi ta chín sẽ đi đầu thai, sẽ lại trở về sao? Nhưng ta không muốn biến thành sáu tuổi, như vậy lại phải đi học. Ngươi lại không nhận ra ta...."

"Sao ta lại không nhận ra ngươi? Ta thấy ngươi say thật rồi."

Lan Dịch Trăn thở dài, nói:"Hôm nay rốt cuộc ngươi đã uống bao nhiêu vậy?"

Y một bên nói, một bên quay lại, duỗi tay muốn đỡ Lan Dịch Hoan.

Kết quả lúc này, chân Lan Dịch Hoan đang dâng lên lại lần nữa đạp xuống nước, bọt nước bắn lên, bắn đầy đầu đầy cổ Lan Dịch Trăn.

"......"

Cả hai người đều ngẩn ra, ngay sau đó, Lan Dịch Hoan không nhịn được cười lớn.

Hắn một bên xin lỗi một bên không nhịn được cười, cũng không biết sao thấy lão ca ca xui xẻo thì hắn lại vui vẻ như vậy:"Ca.... Ca, thật xin lỗi! Ha ha.... Ha ha ha ha ha!"

Lan Dịch Trăn dùng tay áo lau nước trên mặt, thấy bộ dáng hắn tùy ý cười to trước mặt mình, đôi mắt mỹ lệ cong thành hình trăng non, lông mi dày đậm giống như chiếc quạt nhỏ nhấp nháy, mang theo sự vui vẻ thuần tuý.

Hắn đứng đưa lưng về phía ánh sáng, phía sau là quang minh, phía trước là u ám, quanh thân như phủ thêm một tầng ánh vàng mỏng.

Quanh ảnh trùng điệp, thân hình thon dài kia như một bức tượng được tạo hình tỉ mỉ, tuyệt đẹp, mông lung.

Một màn này, quả thực giống như cảnh tượng vị thần thượng cổ trong thần thoại hạ thế, vốn không nên xuất hiện nơi trần tục, lại bỗng dưng xuất hiện trước mắt mình.

Tim đập càng lúc càng nhanh, giống như muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Lan Dịch Trăn rốt cuộc nhịn không nổi, dứt khoát tiến nhanh lên, khiêng Lan Dịch Hoan ra khỏi thùng nước, cũng mặc kệ hắn ướt hay không ướt, trực tiếp phóng lên giường, dùng chăn bọc lại, cảnh cáo:"Đừng lộn xộn, nghe lời!"

Cũng may ở điểm này Lan Dịch Hoan vẫn còn giống hồi nhỏ, bị quấn trong chăn sẽ không còn nháo, chớp đôi mắt nhìn Lan Dịch Trăn.

Thân thể hai huynh đệ cách lớp chăn dày, lại vẫn cảm nhận được sự gắn bó của đối phương như lúc nhỏ, nhiệt độ cùng huyết mạch tương liên.

Lan Dịch Trăn gằn từng chữ:"Ngươi say, nên ngủ, không được nháo."

Nói xong, y nhanh chóng buông tay ra, hít sâu một hơi, xoay người cầm bộ chăn đệm mới trong ngăn tủ ra, tính thay cho Lan Dịch Hoan, để hắn ngủ thoải mái chút.

Lúc Lan Dịch Trăn đứng dậy, Lan Dịch Hoan thành thật mà nằm đó chờ, chờ đến khi Lan Dịch Trăn buông chăn đệm trước giường, Lan Dịch Hoan đột nhiên bắt lấy tay y, nói:"Nhị ca...."

Mỗi ngày trăm công ngàn việc, Thái tử Điện hạ trước quốc sự chưa từng nhăn mi, đối với đệ đệ của mình, cũng chỉ có bất đắc dĩ thở dài.

Lan Dịch Trăn nhịn không được "Ài" một tiếng, nói:"Nhị ca ngươi còn sống, không cần gọi như chiêu hồn vậy đâu. Lại làm sao?"

Lan Dịch Hoan nhỏ giọng nói:"Ta hôm nay.... Thật ra trong lòng cảm thấy không dễ chịu."

Lan Dịch Trăn ngẩn ra.

Ngay sau đó, thần sắc y không nhịn được xẹt qua tia đau lòng, ánh mắt cũng ôn nhu, vươn tay xoa nhẹ giữa mày Lan Dịch Hoan, dò hỏi:"Vì sao?"

Lan Dịch Hoan mơ màng suy nghĩ một lát, tuy rằng đang say rượu nhưng vẫn còn duy trì bản năng cảnh giác, biết có một số việc không thể nói với Nhị ca:"Có rất nhiều nguyên nhân....."

Hắn nói:"Hơn nữa, ta còn gặp được người kia."

Ánh mắt Lan Dịch Trăn hơi trầm xuống:"Ai? Ngươi nói là Đặng Tử Mặc sao?"

Lan Dịch Hoan nói:"Đúng vậy, chỉ là hắn.... Hắn không thể cưới Đại tỷ, hắn sao lại cưới vợ?"

Hắn thấy Đặng Tử Mặc như vậy, chỉ sợ ở bên cạnh ai cũng sẽ cô phụ người ấy, vì thế túm Lan Dịch Trăn lại dặn dò:"Nhị ca, ngươi vạn lần đừng để hắn cưới vợ. Ta rất sợ hắn sẽ cưới, cưới những cô nương đó về nhà...."

Trái tim vừa rồi còn dồn dập nảy lên, cơ hồ muốn lao ra ngoài bỗng nhiên rơi xuống, nhiệt độ khô nóng của cơ thể cũng lạnh dần.

Lan Dịch Trăn thấp giọng hỏi:"Tại sao ngươi không muốn thấy hắn cưới vợ?"

Lúc này Lan Dịch Hoan lại không chịu nói, hắn lắc lắc đầu, nói thầm hai câu Lan Dịch Trăn nghe không hiểu, sau đó lại chít chít mà đá chân Lan Dịch Trăn, nói:"Chân....đau, muốn xoa xoa...."

Hắn xưa nay là tổ tông làm nũng chơi xấu, ở bên ngoài đấu đao này kiếm nọ với ai mày cũng không thèm nhăn, về nhà chân vấp nhẹ một cái thôi cũng muốn ca ca xoa xoa cả buổi.

Lan Dịch Trăn không nhúc nhích hồi lâu, Lan Dịch Hoan liền đá đá y, Lan Dịch Trăn nghẹn một bụng khí cũng không biết xả nơi nào, cuối cùng cũng thỏa hiệp, nắm lấy chân Lan Dịch Hoan, tức giận mà nói:"Biết đau còn đá ta, đá ta ngươi không đau sao?!"

Ngữ khí y cứng ngắt, động tác trong tay lại mềm nhẹ, xoa xoa ngón chân Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan từ nhỏ đã đẹp, giống như tiểu oa nhi được tỉ mỉ chế tạo nên, mỗi một bộ vị trên người đều được tạo hình gãi đúng chỗ ngứa, càng không có thiên lý hơn chính là nhiều năm qua đi hắn cũng không có quá nhiều biến hoá.

Chỉ là hình dáng càng lớn lên, đáng yêu biến thành mỹ lệ, cũng càng ngày càng chọc người tâm phiền ý loạn.

Lan Dịch Trăn nắm bàn chân bạch ngọc của Lan Dịch Hoan, nhìn xem chân hắn có bị thương không, kết quả một chút vết xước cũng không có, nhưng bị y xoa nhẹ một hồi, da thịt trắng tuyết lộ ra chút ửng hồng nhàn nhạt.

Lan Dịch Trăn cảm thấy tay nóng lên lạ kỳ, đem chân Lan Dịch Hoan nhét vào trong chăn, nói:"Ngươi lừa ta, đau ở đâu?"

Nói xong, không nghe thấy câu trả lời, y vừa chuyển đầu, phát hiện Lan Dịch Hoan ngủ rồi, trên mặt mang theo sự an bình không phòng bị.

Lan Dịch Trăn bất động tại chỗ.

Trái tim đầy tâm tư, đầy lời muốn nói, cuối cũng vẫn nén xuống.

Y ở đây lẳng lặng nhìn Lan Dịch Hoan một hồi lâu mới đứng dậy, chỉnh qua nệm chăn cho hắn, lại buông màn.

Lan Dịch Hoan ngủ say bên trong, Lan Dịch Trăn mở cửa, không phát ra tiếng mà ý bảo hạ nhân tiến vào, dọn dẹp phần sàn hỗn độn, sau đó mới rời khỏi tẩm điện của Lan Dịch Hoan.

Ra tới đình viện, ngửa đầu nhìn lại, mặt trăng trên cao lạnh lùng như chiếc câu.

Gió thấp thoáng bay đến mang theo mấy đám mây che mất ánh trăng, giống như nơi nào đó trong y có những tâm sự mê man mơ hồ.

Lan Dịch Trăn suy nghĩ, cảm xúc như vậy bắt đầu có từ khi nào?

Quyến luyến, không buông, ẩn nhẫn, sợ hãi.

Hình như là từ khi Lan Dịch Hoan trưởng thành, bắt đầu học được cách rời đi.

Lần lượt mà ý thức được, hắn không chỉ thuộc về mỗi mình y, phát hiện được khi hắn lớn lên còn có thể đi được nhiều lối đi khác trong thế giới này.

Vì thế, xa cách rồi gặp lại, chờ đợi, nôn nóng, bồi hồi.

Nhưng.... Hình như từ lúc sớm hơn, hai người đã sống nương tựa vào nhau, cho nhau cái nháy mắt an ủi.

Sớm đến mức giống như đã quen từ kiếp trước.

Trong đầu Lan Dịch Trăn đột nhiên hiện ra bóng dáng ở trong mơ, chỉ là rất khó để bắt giữ, giống như nỗi lòng của y lúc này.

Y chỉ suy nghĩ, vì sao thời gian chuyển dời, vì sao con người lớn lên phải chia lìa? Vì sao hài tử y tự mình nuôi lớn, không thể.... Không thể chỉ thuộc về y?

Gió trăng tịch mịch không cho y câu trả lời.

Lan Dịch Trăn đứng một mình trong đình viện, suy nghĩ không biết đã theo hướng nào, y hoàn toàn xa lạ với sự ngẩn ngơ, thẫn thờ cùng toan tướng lúc này, không biết làm sao.

Bản năng của y cảm thấy nguy hiểm, cũng muốn cự tuyệt loại cảm thụ này, một mặt khác, lại không hề chống cự, tình nguyện hãm sâu trong đó.

Lan Dịch Trăn cuối cùng vẫn không đi, y chậm rãi trở về, đến ngủ ở gian ngoài phòng Lan Dịch Hoan.

Trong lúc ngủ mơ, Lan Dịch Hoan tựa hồ cảm nhận được động tĩnh, mơ mơ màng màng trở mình, sờ soạt bên cạnh một phen, không sờ được ca ca, lại sờ được gấu nhỏ đã theo hắn lớn lên.

Hắn cũng không kén chọn, thuận tay ôm gấu nhỏ vào ngực mà ngủ.

Trong bóng đêm, mắt của gấu nhỏ sáng ngời.

*

Lan Dịch Hoan phát hiện mình đang đứng ở Ngự Hoa Viên.

Hắn không thấy kỵ sĩ gấu nhỏ, nhưng chắc chắn bây giờ mình đang nằm mơ, bởi vì Lan Dịch Hoan đã nhìn thấy, người đứng phía trước chờ hắn, đúng là Đặng Tử Mặc.

Kiếp trước, hắn quen Đặng Tử Mặc khi uống rượu ngoài cung, lời nói hợp nhau, kết làm bạn tốt, sau Đặng Tử Mặc tứ hôn, trở thành tỷ phu của Lan Dịch Hoan, quan hệ của hai người càng thêm tốt.

Loại tình nghĩa này luôn duy trì đến khi Lan Dịch Hoan đăng cơ, trước khi hôn nhân của Đặng Tử Mặc cùng Đại Công chúa tan vỡ.

Trong mộng này hiển nhiên là cảnh tượng kiếp trước, Lan Dịch Hoan đi qua phía bằng hữu, cũng nghe thấy mình tràn ngập ý cười mà gọi:"Tử Mặc huynh!"

Đặng Tử Mặc quay đầu, thấy Lan Dịch Hoan, cũng cười cười.

Lan Dịch Hoan liền chắp tay, cười nói:"Tử Mặc huynh, chúc mừng."

Nghe được câu này của hắn, nụ cười trên môi Đặng Tử Mặc dần phai đi, nói:"Có gì đáng mừng?"

Lan Dịch Hoan nói:"Ngươi muốn thành hôn, cưới được Đại Hoàng tỷ của ta, này không đáng mừng sao? Tuy ta cùng Hoàng tỷ không quá thân cận, nhưng tính cách của nàng ôn nhu hào phóng, không giống như Lão Bát kia, ngươi nhất định phải tốt với nàng."

Đặng Tử Mặc nói:"Đây là đương nhiên. Hơn nữa, nàng là Công chúa, ta còn khi dễ nàng được sao?"

Lan Dịch Hoan cười cười, nói:"Ngươi không khi dễ nàng cùng việc ngươi đối tốt với nàng, hoàn toàn không giống nhau."

Đặng Tử Mặc lắc đầu cười, nói:"Điện hạ đừng nói ta, ngươi về sau có tính toán gì không?"

Lan Dịch Hoan nói:"Ta.... Ừm, ta cũng không phải không muốn thành thân, chỉ là chưa tìm được người thích hợp. Việc này cũng không thể qua loa tuỳ tiện tìm một vị tiểu thư rồi vậy cả đời đi. Lại nói, Thái tử vẫn luôn không thành hôn, những người khác cũng không định làm trước...."

Đặng Tử Mặc bị hắn chọc cười, theo bản năng nâng tay lên, nếu Lan Dịch Hoan không phải Hoàng tử thì lúc này đã bị một cái búng trán rồi.

Đặng Tử Mặc nói:"Điện hạ! Tuổi ngươi còn nhỏ, đầu óc sao lúc nào cũng chỉ có mỗi thành hôn với lấy vợ! Ta không phải nói cái này, ta nói là binh quyền! Binh quyền!"

Lan Dịch Hoan lúc này mới phản ứng lại, thấy bộ dáng tức hộc máu của Đặng Tử Mặc, nhịn không được "Xì" cười.

Hắn cũng không ham mê sắc đẹp, chỉ là nghe tin người khác cưới vợ luôn không tránh khỏi thấy hâm mộ.

Đây là chuyện Lan Dịch Hoan từ nhỏ luôn hướng tới, hắn cảm thấy, có thê tử, có hài tử, lại nuôi thêm con chó nhỏ, vậy là có gia đình của riêng mình, vừa rồi nghe Đặng Tử Mặc nhắc tới, suy nghĩ này lập tức nảy lên.

Cho nên Thái tử không thành thân, Lan Dịch Hoan luôn không thể lý giải vì sao!