Lan Dịch Hoan mang theo một hộp điểm tâm Đại Công chúa cho về cung điện của mình, chuẩn bị thu thập hành trang.
Chuyến đi này của hắn không thể để lộ, cho nên Lan Dịch Hoan đuổi hết hạ nhân ra, tự mình chậm rì thu thập.
Sau này không cần thân phận này nữa, đồ vật trong cung hắn cũng không định mang đi, nhưng có không ít vật muốn để lại cho người khác.
Đầu tiên, có sẵn bạc để phân cho bọn thái giám cung nữ hầu hạ trong cung của mình, chờ đến khi hắn đi rồi, bọn họ cũng có chút tiền để chuẩn bị tìm nơi khác để đi.
Nhưng đa số những người này đều từ Đông Cung sang, có lẽ Thái tử sẽ tự có an bài cho họ.
Còn thư tịch đồ cổ với mực viết gì đó, vốn là đồ trong cung, vẫn là lưu lại trong cung.
Lan Dịch Hoan thật ra luyến tiếc chồng bản thoại của mình, nhưng mấy năm nay, nội dung bên trong hắn đã biết rõ.
Vì thế, hắn lại lần nữa dùng giấy dầu bọc lại, đặt trong hộp gỗ, chuẩn bị chôn lại dưới gốc cây kia, sau này sẽ có người có duyên đào ra.
Lan Dịch Hoan nhất thời hứng khởi, lấy một tờ giấy dát vàng, viết ba chữ "Lan Dịch Hoan", vẽ thêm một cái cây nhỏ, bỏ hết vào hộp.
Còn có thêm một hộp đá quý mà Hoàng hậu ban thưởng.
Thích Hoàng hậu tài đại khí thô, không có việc gì liền thích cho Lan Dịch Hoan mấy đồ vật chơi chơi, cho xong cũng kệ Lan Dịch Hoan xử trí, mấy viên đá quý này hắn cũng không dùng làm gì, lúc này thật ra có thể đưa cho Đại Công chúa, để nàng khảm trên mũ phượng, hy vọng nàng và hôn phu có thể bạch đầu giai lão.
Hôm nay muộn rồi, ngày mai cũng phải sang bên Thích Hoàng hậu một chút.
Sửa sang lại một hồi, đa số đồ hắn mang theo đều có quan hệ với Thái tử.
Con chó đan bằng cỏ lúc nhỏ, bức tranh hai huynh đệ cùng vẽ, con thỏ gỗ mua lúc lặng lẽ xuất cung ngày sinh thần....
Lan Dịch Hoan đóng gói ước chừng ba tay nải, khi ra cung thì vận chuyển từng bao.
Thu thập đến cuối, trọng sinh mười một năm năm tháng, tất cả mọi thứ, đều đã ở đây.
Tay không mà đến, hiểu rõ mà đi, có người để hoài niệm nhớ mong, với hắn mà nói, vậy cũng đủ rồi.
Chỉ tiếc bên Đại Công chúa, sau khi chọn rể còn có đủ loại các nghi thức, rồi chân chính thành hôn, như thế nào cũng phải mất một năm.
Lan Dịch Hoan thật sự không có cách nào để trì hoãn lâu như vậy, nếu không, hắn sợ hắn sẽ càng do dự không muốn đi, chỉ có thể ở lúc chọn rể tới nhìn xem một chút, kết thúc mọi điều.
*
Nhớ đến loại tâm tình này, chờ đến ngày phượng đài chọn rể, Lan Dịch Hoan dậy thật sớm, tới trước thời điểm chưa chính thức bắt đầu.
Toà phượng đài này là một vị Quân vương tiền triều cho xây nên vì một vị sủng phi, trích ra một mảnh đất lớn trong hoa viên, lấy bạch ngọc đúc thành đế đài cao nửa người, hoa văn được vẽ bằng vàng, chung quanh là hoa tươi cỏ cây, vô cùng hoa mỹ.
Tới triều đại sau, nơi này không còn cho bất kỳ vị phi tử nào sử dụng, nhưng dỡ bỏ cũng tốn thời gian tốn sức lực, lãng phí tài liệu, bởi vậy dần dần, nơi này liền trở thành nơi dùng để tụ hội yến tiệc trong cung.
Nói là Công chúa chọn rể, cũng chính là tổ chức một yến tiệc, triệu tập những người được đề cử đến, quan sát lời nói việc làm của họ, sau đó Hoàng thượng cùng Công chúa lựa chọn.
Lúc Lan Dịch Hoan đến, nơi này đã được giăng hoa kết đèn, không khí vui tươi, cách đó không xa còn có người đang bận rộn thu dọn.
Một thái giám đứng bên cạnh, lớn tiếng chỉ huy, giọng nói the thé truyền thật xa.
Lan Dịch Hoan không muốn để họ chú ý đến mình rồi tập trung tới đây hành lễ, đúng lúc sáng nay gió lớn, hắn khoác thêm một kiện áo choàng, thuận tay đội mũ áo choàng lên, đứng bên cạnh một cây hoa, tay tuỳ ý cầm hoa, đánh giá xung quanh.
Ánh ban mai từ từ chiếu xuống, theo gió nhẹ nhàng lay động, bầu trời trong xanh thoáng đãng cô độc, xa xa chính là mái hiên cùng tường cao.
Đây là cảnh tượng chỉ có ở cung đình, nơi hắn sinh ra và lớn lên, nhưng rất nhanh thôi, hết thảy buồn vui hỉ nộ ở đây, sẽ không còn quan hệ gì với hắn.
Lan Dịch Hoan đang có chút xuất thần, chợt nghe có người ở phía sau cất tiếng:"Ngài chính là Hằng An Công chúa?"
Lan Dịch Hoan nghe tiếng quay đầu, lúc hắn chưa ý thức được câu "Công chúa" của đối phương là gọi ai, đã nhìn thấy một nam tử cao gầy khom lưng chắp tay hành lễ với mình:"Đặng Tử Mặc tham kiến Công chúa!"
"Đặng Tử Mặc"——Ba chữ này làm Lan Dịch Hoan bỗng nhiên chấn động.
Người này đúng là Võ Trạng Nguyên trong khoa cử, là Đại Phò mã ở kiếp trước, cũng là, bạn hữu tốt của Lan Dịch Hoan.
——Là một người mà đến cuối cùng hắn không thể nhìn thấu.
Lan Dịch Hoan thế nào cũng không nghĩ tới, việc phượng đài chọn rể đã lùi lại hai năm, người này thế mà vẫn xuất hiện ở nơi này.
Hắn tưởng mình đã thay đổi được, nhưng vận mệnh đã định, vẫn vòng đi vòng lại, bày ra trước mắt.
Lan Dịch Hoan nhìn người này, ánh mắt trầm xuống.
Một chớp mắt kia, biểu tình lúc này của hắn không phải của Tiểu Hoàng tử nhận mọi sủng ái vô ưu vô lo đời này, mà là của vị cửu ngũ chí tôn đời trước.
Đời trước sau khi Đại Công chúa tự thiêu vẫn mình, Lan Dịch Hoan cho rằng Đặng Tử Mặc cũng táng thân trong biển lửa, lệnh người lục soát ba ngày ba đêm, cũng không tìm được thi cốt người này, mới biết người đã chạy trốn một mình.
Sau khi tra, lại phát hiện sau khi thành hôn, Đặng Tử Mặc đối với Đại Công chúa rất lãnh đạm, thậm chí là không ở cùng phòng.
Một khi đã như vậy, lúc trước vì sao lại son sắt cầu thú?
Lan Dịch Hoan từng xem Đặng Tử Mặc là bạn tốt, hai người lời nói hợp nhau, sở thích hợp nhau, sau khi Đại Công chúa xảy ra chuyện, hắn có vô số vấn đề muốn hỏi người này, lại không biết tung tích đối phương.
Mà hiện giờ, hắn hy vọng Đặng Tử Mặc không bao giờ xuất hiện trong cung, người này lại ở thời cơ không thích hợp này, xuất hiện trước mặt Lan Dịch Hoan.
Đặng Tử Mặc vốn đang cúi đầu, thấy Lan Dịch Hoan không nói lời nào, nhịn không được lặng lẽ nhìn hắn một cái, mới phát hiện biểu tình của Lan Dịch Hoan không đúng.
Tướng mạo hắn tinh xảo, tuổi còn nhỏ, trên đầu mang mũ choàng, trán cùng gò má bị che phân nửa, thoạt nhìn càng non nớt đáng yêu, tuy đang xụ mặt, ngược lại càng có chút nhu nhược động lòng người, hết sức làm người thương tiếc.
Đặng Tử Mặc không nhịn được đứng lên, muốn đi đỡ Lan Dịch Hoan, nói:"Công chúa, ngài đây là làm sao?"
Lan Dịch Hoan đẩy tay đối phương ra.
Đặng Tử Mặc ngẩn người.
Lại thấy Lan Dịch Hoan bỏ mũ choàng xuống, lạnh lùng nói:"Nam hay nữ mà cũng không phân biệt được sao?"
Khuôn mặt của hắn không gì che cản bày ra trước mắt, phảng phất dàn hoa khoe sắc chung quanh cũng phải nín thở, mỹ mạo này chỉ có thể dùng hai chữ "Chấn động" để hình dung.
Đối với tướng mạo của Lan Dịch Hoan, người trong cung xem hắn lớn lên, còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng đối với Đặng Tử Mặc chính là một đòn đánh sâu vào tâm trí.
Trong nháy mắt, Đặng Tử Mặc đã quên lời mình định nói, chỉ cảm thấy mấy sợi tóc đang bay trong gió của Lan Dịch Hoan lấp lánh rực rỡ, rung động lòng người.
Đặng Tử Mặc thậm chí quên nói chuyện, trong lòng chỉ nghĩ——
Người này là ai?
Đúng lúc này, một giọng nói phá vỡ bầu không khí không bình thường giữa hai người.
"Tiểu Thất."
Lan Dịch Hoan quay đầu, trên mặt đang chứa sự phận nỗ cùng kinh dị khi nhìn thấy Đặng Tử Mặc, liền thấy Lan Dịch Trăn đi tới.
Lan Dịch Hoan nhịn không được gọi "Nhị ca", đi đến bên người y.
Hắn không nói gì, nhưng Lan Dịch Trăn liếc mắt nhìn biểu tình của hắn, lập tức đã nhận ra gì đó, đem tay để trên vai Lan Dịch Hoan, sau đó lạnh lùng nhìn Đặng Tử Mặc, nói:"Ngươi là người phương nào?"
Thái giám bên cạnh lớn tiếng nói:"Lớn mật, còn không mau bái kiến Thái tử Điện hạ cùng Thất Điện hạ!"
Đặng Tử Mặc nghĩ trong lòng, thì ra hắn chính là Thất Hoàng tử Lan Dịch Hoan.
Đặng Tử Mặc quỳ xuống:"Thủ vệ thần đô Đặng Tử Mặc, bái kiến Thái Tử Điện hạ, Thất Điện hạ."
Lan Dịch Hoan vừa nghe cái tên này liền biết thân phận đối phương:"Thì ra Võ Trạng Nguyên của năm trước kia. Ngươi hôm nay là tới tham gia phượng đài chọn rể?"
Đặng Tử Mặc cúi đầu:"Đúng vậy."
Lan Dịch Trăn không để ý tới đối phương, quay đầu, thấp giọng hỏi Lan Dịch Hoan:"Vì sao không vui? Hắn vừa rồi đã làm gì?"
Lan Dịch Hoan không biết nên giải thích thế nào, dừng một chút mới nói:"Hắn vừa rồi nhận ta thành Đại tỷ, ta không thích hắn——"
Lan Dịch Trăn nói:"Đem Đặng Tử Mặc trục xuất khỏi cung, không được để hắn tham gia phượng đài chọn rể lần này."
Trong lòng Lan Dịch Hoan còn đang cân nhắc nên nói thế nào với Lan Dịch Trăn, lấy cớ để Đặng Tử Mặc không cách nào được Công chúa chọn trúng, kết quả đã giải quyết xong, có chút sửng sốt ngẩng đầu.
Lan Dịch Trăn nhàn nhạt nói:"Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu xem ngươi thành Hằng An, càng không nên tùy tiện tiến đến. Bất kính với Công chúa, mạo phạm Hoàng tử, sao có thể làm Phò mã? Mau ra ngoài!"
Nói xong, y mang Lan Dịch Hoan rời đi.
Người chung quanh nhìn Đặng Tử Mặc, trong mắt có tiếc hận, có xem kỹ, cũng có vui sướng khi người gặp hoạ.
Người này tướng mạo anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, từ đầu đã tiền đồ vô lượng, nếu còn được chọn làm Phò mã, thì việc thăng chức càng nhanh, vốn dĩ là người được xem trọng nhất trong tất cả người được đề cử, kết quả mới tới đã khiến Thái tử chán ghét, tiền đồ về sau coi như xong.
Người này đúng là không có mắt, trong cung không ai không biết, Thất Điện hạ là tử huyệt của Thái tử, nếu hôm nay Đặng Tử Mặc đắc tội Thái tử thì vẫn có thể cầu tình, cố tình người bị mạo phạm là Lan Dịch Hoan, này thì ai cũng không dám đứng ra nói lời nào.
Dưới những ánh mắt đó, Đặng Tử Mặc chậm rãi đứng dậy, cúi đầu rời khỏi hoa viên.
Chờ tới chỗ không người, Đặng Tử Mặc dừng bước, ngẩng đầu lên, biểu tình không mang chút ảo não khủng hoảng nào, lại mang chút nghiền ngẫm, lắc đầu cười, tiếp tục bước ra khỏi cung.
Cách đó không xa, Đại Công chúa bỗng nhiên dừng bước chân, nhìn phương hướng Đặng Tử Mặc rời đi.
Trong phúc chốc, trong lòng khẽ động, nàng hỏi:"Người kia.... Là ai?"
Người bên nàng nhẹ nhàng thưa:"Công chúa, vị kia là thủ vệ Đặng Tử Mặc, vốn là người được đề cử trong phượng đài chọn rể, nhưng vừa rồi đã bị Thái tử ra lệnh trục xuất khỏi cung."
Nghe xong toàn bộ sự tình, Đại Công chúa hơi gật gật đầu, không nói gì nhưng sau khi được hai bước, lại như ma xui quỷ khiến trở lại phía trước, nhìn thoáng qua hướng Đặng Tử Mặc đã đi, lúc này mới rời đi.
Mắt thấy thật sự đã không còn Đặng Tử Mặc, Lan Dịch Hoan mới thoáng yên tâm.
Nhưng kế tiếp, hắn nhìn đến những người được chọn đến khoe tài võ nghệ, nhưng Đại Công chúa lại không tỏ ra chút hứng thú nào với một ai.
Tựa hồ cảm nhận được Lan Dịch Hoan bực bội, Lan Dịch Trăn quay đầu tới, thấp giọng hỏi:"Sao vậy?"
Lan Dịch Hoan nhấp chút rượu, lẩm bẩm:"Chẳng lẽ.... Thật sự có duyên phận trời định?"
Nghe câu này, ánh mắt Lan Dịch Trăn hơi trầm xuống, đột nhiên hỏi:"Vừa rồi người tên Đặng Tử Mặc kia đã nói với ngươi cái gì?"
Lan Dịch Hoan ngẩn ra, nói:"Không có gì cả. Chỉ là hắn nhìn ta thành Đại tỷ nên ta tức giận, liền trách cứ hắn nam nữ mà không phân biệt được, sau đó ngươi tới."
Lan Dịch Trăn:"Lần đầu gặp?"
Lan Dịch Hoan:"Lần đầu gặp."
Một lát sau, Lan Dịch Trăn khẽ lắc đầu, nói:"Thái độ của ngươi đối với hắn rất khác, hình như có quen thuộc, cũng có sợ hãi."
Trong lòng Lan Dịch Hoan hít vào một hơi, thầm nghĩ: Tới rồi, trực giác đáng sợ của Nhị ca.
Trực giác của Lan Dịch Trăn quả thực như một thứ vũ khí khủng bố, lúc nhỏ thì có thể chọn ra trái quýt ngọt giữa cả đống quýt, lớn thì có thể nhìn ra hết thảy tâm tình của hắn, rất nhiều chuyện mà hắn có thể giấu diếm, đều vô cùng gian nan.
Chỉ là chuyện của Đặng Tử Mặc, Lan Dịch Hoan khó mà nói ra, dừng một lúc, thở dài một tiếng, nói:"Hắn rất giống một vị bằng hữu ta quen được bên ngoài, bởi vì giữa chúng ta đã xảy ra chút chuyện, nên ta nhìn đến hắn lại....Cảm thấy có chút phức tạp."
Lan Dịch Trăn giật mình.
Lan Dịch Hoan trưởng thành liền thường xuyên chạy ra ngoài, mỗi khi hồi cung, mặt mày đều hớn hở, thần thái toả sáng mà chia sẻ những chuyện bên ngoài đã gặp được, nhắc tới những người mà hắn quen được.
Nhưng Lan Dịch Trăn có thể cảm giác được, những việc này, tuy Lan Dịch Hoan lúc kể chuyện luôn vui vẻ, nhưng cũng không khắc sâu những chuyện này trong lòng.
Y đôi khi cảm thấy đệ đệ của mình như một cơn gió, một đám mây, vô cùng tự do tự tại, không chịu câu thúc, không vì bất cứ kẻ nào mà dừng lại.
Lan Dịch Trăn đôi khi cảm thấy may mắn vì mình là ca ca đã gắp bó với hắn từ nhỏ, mới không đến mức bị đứa trẻ này ném qua một bên.
——-Lần đầu y nghe được Lan Dịch Hoan dùng giọng điệu như vậy nói đến một người mà y không biết.
Lần này giống như làm Lan Dịch Trăn đột nhiên ý thức được, ngoại từ y ra, Lan Dịch Hoan đã có được nhiều thứ ở thế giới rộng lớn ngoài kia.
Tưởng tượng như vậy, ngực y hơi căng thẳng, có loại cảm giác bị kéo xuống, đem đến sự đau đớn mơ hồ.
Cảm giác nôn nóng, bực bội bất an này, đã theo sự lớn lên của Lan Dịch Hoan cùng những lần xuất cung của hắn, xuất hiện càng thường xuyên.
Lan Dịch Trăn không nhịn được truy vấn:"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lan Dịch Hoan thấy có chút kỳ quái trước sự dò hỏi của Lan Dịch Trăn, dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn y một cái, do dự một lát, nói:"Nhị ca, chuyện này đối với ta cũng không có gì vui vẻ, ta có thể không nói được không?"
Lan Dịch Trăn trầm mặc một hồi, không nói gì nữa, ánh mắt rũ xuống, hơi gật gật đầu.
Y thế mà không hỏi nữa, chỉ là làm vậy trong lòng Lan Dịch Hoan không quá dễ chịu, giống như mình đã làm chuyện thương thiên hại lý.
Hắn lấy tay moi moi hoa văn hình rồng trên áo Lan Dịch Trăn, nói:"Nhị ca....."
Lúc này, Lan Dịch Trăn duỗi tay, cầm lấy bầu rượu mà lúc nãy Lan Dịch Hoan thuận tay cầm từ bàn y trở về.
Lan Dịch Hoan há miệng thở dốc, lại thấy Lan Dịch Trăn đem bầu rượu cho cung nữ phía sau, nói:"Đổi sang rượu trái cây đi."
Sau đó, y nói với Lan Dịch Hoan:"Uống nhiều hại thân. Biết ngươi thích uống rượu, nhưng cũng không được uống quá nhiều, trước đó ta cố ý cho người làm ra loại rượu trái cây, men say ít, lại tốt cho dạ dày, ngươi uống cái này đi."
Lan Dịch Hoan nhìn Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Trăn sờ đầu hắn, ôn hoà nói:"Không sao hết."
Nhị ca trước giờ vẫn luôn biết mình nghĩ cái gì.
Một dòng nước ấm áp trong tim dần dâng lên, trong phút chốc, trong lòng Lan Dịch Hoan nổi lên loại xúc động——có điều gì đó muốn nói.
"Nhị ca." Hắn bật thốt lên:"Những lúc ta ở bên ngoài, đều vô cùng vô cùng nhớ ngươi."
Lời này thốt ra, Lan Dịch Hoan liền thấy biểu tình của Lan Dịch Trăn thay đổi.
Trong ánh mắt thâm lãnh xưa nay của y nổi lên một cỗ ôn nhu như gợn nước, ngày càng khuếch tán ra từng lớp sóng triền miên.
Lan Dịch Trăn sờ đầu Lan Dịch Hoan, nói:"Ta cũng vậy."
Nói xong y dừng lại một chút, sau đó lại cười, thấp giọng nói:"Ngươi đó, từ nhỏ tới lớn đều thích nói lời hay. Ngươi có gì mà thương nhớ ta? Ta vẫn luôn ở trong cung, cũng không chạy đi đâu được."
Lan Dịch Hoan không phục, đang muốn phản bác, Lan Dịch Trăn lại nói:"Nhưng thật ra ngươi.... Mỗi lần đi ra ngoài, ta cũng không biết ngươi đi đâu, mới thường suy nghĩ đến."
Thật lòng quan tâm đến người nào thì sẽ luôn nghĩ đến người đó, lời nói nhàn nhạt như thường này của y, lại làm Lan Dịch Hoan thấy ấm áp, những phiền não vừa rồi cũng phai nhạt đi.
Hắn cười nói:"Ta về sau sẽ thường xuyên viết thư về, cho dù đi đâu, ta đều sẽ nói cho ngươi."
Lan Dịch Trăn hơi nhướng mày, chỉ mỉm cười, không cho ý kiến.
Đúng lúc này, Lan Dịch Hoan bỗng nghe thấy một tiếng cười nhạo cực thấp.
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng âm thanh này mang theo sự cổ quái mà hắn vô cùng quen thuộc, cho nên Lan Dịch Hoan vừa chuyển đầu, liền đoán không sai mà bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Bát Hoàng tử.
Thấy Lan Dịch Hoan nhìn đến mình, Bát Hoàng tử cũng không lảng tránh, dùng khẩu hình nói với Lan Dịch Hoan ba chữ——-"Làm nũng tinh".
Lan Dịch Hoan nhìn hai lần mới hiểu được ý đối phương, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, dứt khoát nghiêng thân mình qua, ngã xuống vai Lan Dịch Trăn, giống như thú nhỏ mà cố ý cọ cọ trên người ca ca, sau đó đắc ý mà nghiêng đầu về phía Bát Hoàng tử.
Bát Hoàng tử cho hắn một cái trợn trắng mắt.
Hai người chỗ này mắt đi mày lại, chợt nghe Đại Hoàng tử Lan Dịch Hạo bên cạnh cười nói:"Lão Thất, Lão Bát, hai người các ngươi đánh nhau từ nhỏ tới lớn, trường hợp nào cũng ngươi tới ta đi, hôm nay ngày đại hỉ cũng không buông tha, không phiền sao?"
Nói xong, Đại Hoàng tử nói với Lan Dịch Trăn:"Nhưng mà, lúc trước đúng là nhờ Lão Bát và Lão Thất đánh một trận kia, mới trời xui đất khiến làm Lão Thất tới Đông Cung, hiện giờ được Thái tử Điện hạ xem như tâm can bảo bối, nói đến cũng coi như duyên phận đi, ha ha!"
Mọi người đều biết, quan hệ giữa Thái tử và Đại Hoàng tử không tốt, Lan Dịch Trăn xưa nay đối với vị Đại ca này cũng lạnh nhạt, nghe xong lời này, trên mặt hiếm khi lộ ý cười, nói:"Đúng thật vậy."
Y không chút để ý nâng ly trong tay lên, hướng về phía Bát Hoàng tử, nói:"Cô muốn cảm tạ Bát đệ."
Bát Hoàng tử:"....."
Lan Dịch Trăn người này rất xấu tính, Lan Dịch Hoan nhìn ra y đang âm thầm chèn ép Bát Hoàng tử thay mình hả giận, "Phụt" một tiếng bật cười.
Bát Hoàng tử nhìn bộ dáng này của cẩu huynh đệ, cảm giác ngứa răng lại nổi lên.
Nói thật, lúc trước Lan Dịch Hoan có hỏi vì sao lại chán ghét Thái tử, chính Bát Hoàng tử cũng đã nói, chỉ cảm thấy chán ghét thôi.
Chán ghét bộ dáng cao cao tại thượng ngạo mạn của đối phương, chán ghét y ngày thường không có gì làm liền nhìn chằm chằm Lan Dịch Hoan, chán ghét việc Lan Dịch Hoan luôn làm bộ dáng ngoan ngoãn mềm mụp trước mặt y.
Bát Hoàng tử đối với Thái tử, giống như một ấu thú sắp trưởng thành đối với thú vương thành niên, muốn nóng lòng khiêu chiến cùng tràn đầy địch ý, muốn thay thế, muốn có được những gì mà y đang sở hữu.
Vì thế, Bát Hoàng tử cũng nâng ly lên, nói:"Thần đệ không dám nhận một tiếng cảm tạ này của Thái tử Điện hạ."
Nói xong, Bát Hoàng tử ngẩng đầu lên, đem ly rượu đầy trên tay một hơi uống sạch.
Đại Hoàng tử cười rộ lên, ở bên cạnh trầm trồ khen ngợi, nói:"Lão Bát thật sảng khoái! Ta thấy tính tình này của ngươi, sau này hành quân đánh giặc rất cần đến, không bằng vài năm tiếp theo cùng Đại ca ra ngoài học hỏi kinh nghiệm đi!"
Bát Hoàng tử khẽ nhếch mày, khí phách hăng hái, nói:"Cầu mà không được."
"Lão Thất."
Đại Hoàng tử gọi Lan Dịch Hoan, nói:"Lão Bát cũng đã làm rồi, ngươi là ca ca, thấy thế nào?"
Kỳ thật tửu lượng của Lan Dịch Hoan không tồi, nhưng từ khi hắn trọng sinh, đã không tranh không cầu, chỉ lười biếng cười nói:"Đại ca vừa rồi cũng khen, Bát đệ là người sảng khoái hiếm thấy, ta không so được, tửu lượng ta kém, uống nửa ly đã gục rồi."
Đại Hoàng tử cũng biết đệ đệ này của mình từ nhỏ đến nay luôn lười biếng, đại khái là bị Thái tử chiều hư, chưa từng ăn mệt, cho nên việc gì cũng làm bộ dáng không quan tâm.
Hắn không nổi bật trong chuyện gì, nhưng cũng không lạc hậu, toàn thân từ trên xuống đều viết hai chữ "Bình thường", xuất sắc nhất chỉ sợ là khuôn mặt này của hắn.
Đối với người huynh đệ lớn lên xinh đẹp như vậy, thông minh thức thời, lại không có chí tiến thủ, ai ai cũng sẽ không có ác cảm, Đại Hoàng tử cũng không muốn làm Lan Dịch Hoan khó xử, nói:"Vốn dĩ chỉ có chút ý vậy thôi, thân thể ngươi yếu ớt, ngươi muốn uống thế nào cũng được."
Lan Dịch Hoan gật đầu cười, trong chớp mắt nhìn thấy Ngũ Hoàng tử ngồi bên cạnh Đại Hoàng tử, đang chuyên chú nhìn mình.
Từ vụ Kính Văn, hắn triệt để thoát khỏi những người bên Tề Quý phi, những năm gần đây, Lan Dịch Hoan cùng bên kia trên cơ bản cùng bảo trì trạng thái lạnh nhạt xa cách.
Tuy rằng hắn vẫn ngẫu nhiên cảm giác được, trong ánh mắt Tề Quý phi nhìn hắn có hận ý, nhưng với hắn mà nói, chút thù hận này giống như cơn mưa phùn, không ảnh hưởng được gì.
Hiện giờ, Lan Dịch Hoan sớm đã không còn chờ mong cùng khát vọng nào, đồng thời, cũng không cảm thấy đáng hận đáng oán điều gì.
Vì thế Lan Dịch Hoan cười, thái độ bình thản nâng ly với Ngũ Hoàng tử.
Ngũ Hoàng tử rũ mi xuống, hơi gật gật đầu, đem rượu trong ly một hơi cạn sạch.
Sau khi uống xong Lan Dịch Hoan để ly xuống, tay áo chút nữa chạm đổ đĩa thức ăn bên cạnh, hắn vội vàng quay đầu đỡ một chút, trong lúc vô tình nhìn thấy, có một người đứng phía sau mình cách đó không xa.
Lan Dịch Hoan vừa chuyển đầu, phát hiện người đó là Tam Hoàng tử.
Trong tay đối phương cầm rượu, nửa người nghiêng sang một bên, làm động tác muốn tiến mà không tiến, muốn lùi mà không lùi.
Lan Dịch Hoan thấy bộ dáng biệt nữu của Tam Hoàng tử liền không nhịn được cười.
Hắn biết trạng thái tâm lý của Tam ca, chắc là chuẩn bị lên kính rượu, kết quả Đại Hoàng tử mở miệng nói chuyện, Tam Hoàng tử nhìn thấy mấy huynh đệ cùng nhau nói chuyện vui vẻ, tức khắc lại phát bệnh.
Bọn họ tụ tập nói chuyện →bọn họ đều là người tốt, ta không hợp ai, có vẻ thật dư thừa →ta nhất định phải tranh cho mình một phần mặt mũi tại đây, phải chen vào họ →ta tới, nhưng ta không thể chủ động mở miệng, vì sao không có ai chủ động nói chuyện với ta →những người này, không để ý tới ta, xem thường ta, lão tử đi đây!
Lan Dịch Hoan nếu đã thấy, đương nhiên không thể Tam Hoàng tử cứ thế mà đi.
Hắn đem khuỷu tay gác lên lưng ghế, nhìn Tam Hoàng tử, nói:"Tam ca! Lại đây nói chuyện không?!"
Thấy mình vất vả lắm mới có người phát hiện, tính tình quái quỷ Tam Hoàng tử lại nổi lên, nhàn nhạt nói:"Ta chỉ đi ngang qua thôi."
Nói xong, Tam Hoàng tử hành lễ với Thái tử, sau đó muốn trở lại chỗ ngồi của mình.
Lan Dịch Hoan cười nói:"Đi ngang qua thôi mà? Đi ngang qua thì ngươi cầm rượu làm gì?"
Tam Hoàng tử nói:".... Quên để xuống thôi!"
Lan Dịch Hoan nói:"Đã quên để xuống, vậy uống xong lại đi, tới tới tới, Tam ca tới kính ta một ly!"
Tam Hoàng tử cả giận nói:"Rõ ràng ta mới là ca, ngươi còn quy củ hay không?"
Chỉ là Tam Hoàng tử phản kháng cũng không hiệu quả, Lan Dịch Hoan đã đứng dậy tiến tới, một tay câu lấy cổ không cho người động, một tay nâng ly của mình chạm vào ly của Tam Hoàng tử.
Hắn cười nói:"Cụng ly!"
Nói xong, Lan Dịch Hoan một hơi uống cạn rượu trong ly.
Tam Hoàng tử cười nhạo một tiếng, cũng nâng ly rượu của mình lên uống, hướng ly không về phía Lan Dịch Hoan, sau đó xoay người về chỗ ngồi.
Biểu tình Tam Hoàng tử nhìn như không tình nguyện, nhưng lúc ngồi xuống thì tư thái trở nên thong dong hơn rất nhiều, hiển nhiên là tâm tình không tồi.
Một buổi yến hội, đúng là chúng sinh muôn nghìn tướng.
Năm tháng vội vàng, mọi người đều đã trưởng thành.
Bộ dáng của mỗi người càng giống như trong trí ức kiếp trước của hắn, giờ phút trước mắt vui vẻ, cũng sẽ mở màn chém giết.
Tràn ngập tâm cơ mưu tính, giãy giụa cùng thống khổ, nhiệt huyết cao chót vót giống như linh hồn rách nát bị thiêu đốt thành tro tàn, vĩnh viễn không thể quay về.
Lan Dịch Hoan cùng mọi người vui vẻ mà uống, cười xem yến hội tan đi, uống ly này hết ly khác, bất tri bất giác, lại say.