Ai Có Thể Không Yêu Trà Xanh Đâu?

Chương 71




 

Mùa đông, được uống một bát súp vẫn là ấm nhất.

Chu Duật đổ nước sốt cà chua trên thìa, súp nóng bao bọc nước sốt cà chua rồi chậm rãi tan chảy, nấu từ từ, sau đó cắt thịt bò thành khối hình vuông và xúc xích Cáp Nhĩ Tân, nồi súp tỏa ra mùi thơm của thịt làm hấp dẫn người ta.

“Vì thế em không khách khí nói thẳng lại, rõ ràng là cô ta cố ý, làm sao có thể tự nhiên bỏ qua thế được, sau đó còn đổ tội cho em gây chuyện, nói là em hiểu lầm.”

“Nếm xem độ mặn thế nào.” Chu Duật cầm thìa lên, thổi thổi rồi hứng bên dưới đưa tới miệng Trần Vũ.

Trần Vũ nhấp một ngụm rồi giơ ngón tay cái lên: “Ngon lắm.”

“Bởi vì cô ta không có dũng khí đi tìm vấn đề từ bản thân mình, trái tim mỏng manh, mặc cảm tự ti, hơn nữa đầu óc không ổn, cô ta có ý xấu nhưng không dám thừa nhận.”

Chu Duật rắc một ít măng thái hạt lựu vào súp, đột nhiên người bên cạnh không nói lời nào nữa.

Anh liếc nhìn cô một cái, mặt Trần Vũ tràn đầy ý cười nhìn anh: “Hửm?”

“Chu Duật, anh đang nói chuyện giúp em hả?”

Trước kia cô cho rằng Chu Duật không hay nói nhiều, nhưng sau khi ở cùng Chu Duật, cô lại cảm thấy hình như anh cũng khá lắm lời, còn hay nói lời ngọt ngào… vân vân nữa, hiện tại, anh còn có thể nói bậy nữa!

“Vì anh muốn có chung mối thù  với em sao?”

“Ừ, về sau anh sẽ giúp em nói.”

Trần Vũ không khỏi bật cười, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc đó em đang nghĩ tại sao hai người bọn họ lại không biết chừng mực như thế, có thể anh không biết, có một lần Lâm Thiên bị bệnh, buổi tối Hứa Tố phải vội vã chạy tới, Lâm Thiên còn làm trò trước mặt em ôm chặt Hứa Tố, còn Hứa Tố mặt mày khó xử nhìn em.”

Bây giờ nghĩ lại, càng nghĩ càng chán ghét, đột nhiên giọng điệu của cô không tốt: “Nếu như sau này anh…”

“Không có, không có khả năng.”

Chu Duật quả quyết.

Tiểu A Vũ của anh nhéo eo rồi nhìn anh, trong mắt đã bốc lên một ngọn lửa nhỏ, anh bật cười, trên tay cầm chiếc thìa cúi đầu xuống hôn nhẹ cô một cái: “Từ đầu đến cuối, anh chỉ thuộc về em thôi.”

Nhìn xem, ai nói không thể nói, ông chủ Chu rõ ràng là rất giỏi ăn nói!

Sau khi ăn tối xong, Trần Vũ lười biếng ngã vào sofa, khi Chu Duật rửa tay đi ra, phát hiện cô đã ngủ thiếp đi, thở đều đều chìm vào giấc ngủ.

Hai ngày này Trần Vũ ngủ muộn, dưới mắt đã có quầng thâm nhẹ.

Sofa hơi lún xuống, hơi thở mát lạnh xộc vào mũi, Trần Vũ để Chu Duật ôm cô lên, lót đệm cho cô rồi nằm trong lòng anh.

Nửa mê nửa tỉnh, một bàn tay khô nóng ấm áp nhẹ nhàng chạm vào má cô.

Nhân vật phản diện trong đầu Trần Vũ nhảy một cái ra: Nếu bạn ăn và ngủ như thế này, nhất định sẽ tăng cân, phải vận động! Vận động!

Nhưng vòng tay của Chu Duật rất ấm áp, ừ, cô điều chỉnh một tư thế để ngủ thoải mái hơn, không chút do dự tiếp tục ngủ.

Đến chín giờ, heo con trong lòng không có dấu hiệu tỉnh lại nữa.

Chân của Chu Duật đã có chút tê dại, gửi xong email công việc, anh đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn Trần Vũ một lúc. Cô ngủ rất say, ngón tay vô thức nắm lấy một phần nhỏ áo len của anh, khuôn mặt áp vào ngực của anh trở nên tròn trịa mềm mại hơn.

Anh hơi nâng chân lên, cúi đầu hôn lên trán cô: “Bảo bối, nên tỉnh rồi.”

Không thể để cô ngủ thêm nữa, nếu không buổi tối sẽ mất ngủ.

Trần Vũ căn bản không để ý tới anh.

Hắn nhéo vành tai nhỏ của cô, cô nhíu mày lại chui vào lòng anh, anh dừng lại, tiếp tục chơi xấu nhéo vành tai nhỏ của cô, sau đó nhìn cô khoan thai, đột nhiên lật người, cả người úp xuống.

“A.”

Một âm thanh ngắn ngủi.

Chu Duật nhịn cười.



Trần Vũ mơ mơ màng màng mở mắt ra, rồi bị ôm ngồi dậy.

“Hửm?”

Chu Duật hôn nhẹ lên mặt cô: “9 giờ rồi, có thể đi tắm rửa rồi ngủ.”

Trần Vũ duỗi eo một cái, xuống khỏi lòng Chu Duật trượt sang một bên, người vừa mới tỉnh dậy còn có chút buồn ngủ, Chu Duật đứng dậy một lúc mới chân mới khôi phục cảm giác, rót một cốc nước ấm cho cô, Trần Vũ hai tay nhận lấy cốc rồi uống hai ngụm, Chu Duật tự nhiên cầm lại.

Anh đi vào phòng bếp phân loại rác nhà bếp còn sót lại, trong khi Trần Vũ ngồi một bên nhìn anh làm, Chu Duật rất thích dọn dẹp mọi thứ, phân loại rác, ngay cả khi đó là rác ướt, bên ngoài túi rác vẫn khô ráo không nhỏ giọt ra ngoài.

Trần Vũ đã là một người chú ý chi tiết rồi, nhưng Chu Duật dường như còn cẩn thận tỉ mỉ hơn cô.

Đi tới cửa, Chu Duật như thường lệ hôn chúc ngủ ngon, nhìn thấy người đi vào thang máy, Trần Vũ mới nhớ tới trường học gửi tạp chí định kỳ để ở dưới lầu, nên cùng nhau đi xuống.

Hộp thư của 1601 chất đầy, sau khi Trần Vũ mở ra, những lá thư tạp chí định kỳ rơi ra từ, cô dựa theo lớn nhỏ mà sắp xếp.

Đang sắp xếp thì thấy hai phong bì, ở đầu dòng hai chữ màu xanh và chữ màu hồng. Là hai phong thư khác nhau, Trần Vũ ngước lên nhìn Chu Duật, đã thấy người có hơi nhíu mày.

Phong thư màu hồng nhạt đó không phải là của Chu Duật.

Trong phong thư có một tờ giấy viết thư và một tấm thiệp nhỏ, sau khi mở tờ giấy ra, chỉ nhìn vào tiêu đề cùng chữ ký, Trần Vũ theo bản năng gấp lại, nhét lại vào phong thư.

Cô ngước lên nhìn Chu Duật lần nữa, người đàn ông cao lớn đẹp trai đang cầm rác nhà bếp trên tay, khuôn mặt ôn hòa mang theo tia không vui, Trần Vũ buồn cười nói: “Em không có nhìn qua, ông chủ Chu.”

“Em không tò mò sao?”

Trần Vũ cố ý hỏi anh: “Có chút tò mò, em có thể xem không?”

Chu Duật nhìn cô chằm chằm một hồi, rồi quay mặt đi: “Ừ.”

Trần Vũ sắp bị người đàn ông này chọc cho cười rồi, cô lắc đầu, đưa phong thư màu hồng cho Chu Duật: “Em sẽ không đọc, nhưng vì xuất phát từ sự tôn trọng, em cũng không có cách nào vứt đi được, cho nên, phiền anh bạn trai giúp em xử lý nó.”

Cô vung vẩy phong thư màu lam rong tay: “Em chỉ cần đọc thư bên trong này là được.”

Khi cô cười, sẽ hiện lên lúm đồng tiền nhỏ hình trái lê, và đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.

Trong veo sạch sẽ.

Trong nhóm trước đây, mọi người đều nói rằng họ ghen tị với Hứa Tố, bởi vì trong mắt Trần Vũ chỉ có anh ta, mấy lời này không có khoa trương chút nào. Cô là một người rất được hoan nghênh, ngay cả trong thư viện cũng sẽ có không ít đàn em đàn anh liên tục ra hỏi xin Wechat. Nhưng cô sẽ không có bất cứ ai, cô rất hào phóng thể hiện rõ ràng bằng hành động của mình rằng cô sẽ chỉ thích một mình Hứa Tố.

Cô từ chối mọi sự mơ hồ, và cũng rất cẩn thận tránh xa những người đàn ông có thể thích cô.

Hứa Tố có cảm giác an toàn do Trần Vũ ban tặng, nhưng anh ta không trân trọng nó.

Chu Duật cầm phong thư màu hồng nhạt, cúi đầu hôn cô một chút, hiện tại trong mắt của Trần Vũ chỉ có anh, thật tốt.



Chu Duật đồng ý lời mời tham gia hội nghị chuyên đề kỷ niệm đại học Uyển, theo lịch trình, thời gian phát biểu của anh là từ 7:00 đến 7:30 tối, trùng hợp là, khi anh đến hiện trường vào buổi chiều đã có một người quen thuộc với tên trên áp phích của bục giảng.

Có lẽ đây là lý do Hứa Tố gửi bức thư.

Hứa Tố tình tình đã thay đổi rất lớn, ngay cả giáo viên cố vấn cũ nhìn thấy cũng vui vẻ khen anh ta trông thành thục hơn rất nhiều.

Trước đây Hứa Tố phải gánh vác xí nghiệp của nhà họ Tô, nên rõ ràng chỉ là một sinh viên nhưng lại bị ép phải thể hiện tài năng, hiện tại đã ổn trọng hơn rất nhiều, nhưng cũng gầy đi không ít.

“Sức khỏe vẫn quan trọng nhất, đừng vì sự nghiệp mà hủy hoại sức khỏe.” Giáo viên cố vấn tận tình khuyên bảo.

Hứa Tố cười: “Thầy, em biết rồi.”

Anh ta nhìn xung quanh một vòng, nhưng không thấy người mà anh ta muốn gặp, nên hỏi giáo viên cố vấn: “Thầy Lý, thầy có thấy Trần Vũ không?”

“Trần Vũ?” Cố vấn Lý sửng sốt một chút: “Không em các em kết hôn rồi sao?”

Hứa Tố nắm chặt tay, vẫn cười nói: “Dạ, em tới chỗ này thì không tìm thấy em ấy, cho nên mới hỏi một chút.”



“Vậy em gọi điện cho em ấy đi.”

Cố vấn Lý luôn cảm thấy có chút kỳ quái, ông quan sát vẻ mặt của Hứa Tố: “Các em cãi nhau à?”

“Không ạ.” Hứa Tố hít sâu một hơi, anh ta gật đầu với cố vấn Lý một cái: “Em đi gọi điện cho em ấy, hỏi xem ở chỗ nào.”

Sau khi đi ra khỏi văn phòng, nụ cười trên mặt Hừa Tố phai nhạt.

Anh ta đã gửi thư với tấm thiệp mời buổi thuyết giảng tối nay cho cô, không biết cô đã nhận được chưa.

Anh ta đi bộ đến quán cà phê của trường, để chào mừng lễ kỷ niệm của trường, trong quán cà phê ra bánh ngọt và đồ uống mới, nếu Trần Vũ không tìm được chỗ ngồi trong thư viện thì sẽ đến đây học, anh ta từ công ty trở về sẽ tới chỗ này tìm cô.

Đập nhẹ vào cửa sổ thủy tinh, cô sẽ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn bên này, sau đó híp mắt cười, cô sẽ bỏ hết sách vở vào cặp sách rồi nhanh bước ra ngoài, sau đó hỏi anh ta, tại sao lại đến đón cô.

Hứa Tố đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút cay, nghĩ đến Trần Vũ thì không chịu nổi.

Có rất nhiều cặp sinh viên trong quán cà phê.

Nhưng Trần Vũ chỉ ngồi ở một vị trí duy nhất.

Cô sẽ không cho bất cứ ai cơ hội, Hứa Tố biết điều đó. Có một lần anh ta tới muộn, quán cà phê của trường sắp đóng cửa, anh ta gọi điện cho cô để xác nhận vị trí, một bên thì chạy nhanh tới, đợi lúc đến quán cà phê, anh nhìn thấy ông chủ quán cà phê đang đeo tạp dề màu xanh lá mặt đầy ý cười ngồi bên cạnh Trần Vũ.

Anh ta còn chưa kịp để ghen với tức giận, thì Trần Vũ đã nhìn thấy anh ta, bật người dậy chạy vào lao vào trong vòng tay của anh ta.

Mềm nhũn hỏi anh ta, sao giờ mới đến.

Ông chủ quán cà phê vẫn đứng trong quán, ngơ ngác nhìn bên này, vẻ bực bội hiện rõ trên mặt.

Hôm đó trời còn mưa phùn, ngôi trường tràn ngập mùi cỏ xanh.

Anh ta cầm ô, ôm Trần Vũ vào lòng, lúc đó anh ta biết rằng ta không còn chỉ thích cô nữa, anh ta yêu cô, có những ham muốn chiếm hữu cô.

Hứa Tố gọi một tách cà phê ngồi bên cửa sổ nơi Trần Vũ từng ngồi, học sinh bên ngoài, phóng viên chụp ảnh, xung quanh trường có những quầy bán hàng, vô cùng náo nhiệt.

Lễ kỷ niệm 100 năm rất lớn, anh ta biết Chu Duật cũng đến, nhưng tiếc là bây giờ anh ta chỉ nghĩ tới Trần Vũ, ngay cả anh em cũng không muốn ôn chuyện.

Trần Vũ nói rằng cô từng ghen tị với màn pháo hoa mà anh ta đốt cho Lâm Thiên lúc ở cấp 3.

Hứa Tố nghĩ thế liền thấy chua xót, lần này lúc liên hệ với người phụ trách, anh ta nói rằng anh muốn tài trợ một buổi bắn pháo hoa, nếu cô nhìn thấy được thì anh muốn bù đắp cho cô.

“Xin hỏi, là học trưởng Hứa Tố phải không?”

Hứa Tố ngước mắt lên, cậu học sinh đeo thẻ phóng viên, hẳn là người của cơ quan báo chí, anh gật đầu.

Hai phóng viên trẻ nhanh chóng hỏi: “Có thể dành cho chúng em khoảng mười phút để tiến hành phỏng vấn nhỏ được không ạ?”

“Được.”

“Học trưởng, trước hết xin chúc mừng anh đã giành được hợp tác xuyên biên giới với thương hiệu xa xỉ quốc tế, thật sự rất tuyệt vời, nhà anh là xí nghiệp Trung Quốc duy nhất có mặt hàng xa xỉ như này! Vì sắp tới sẽ có buổi thuyết giảng đặc biệt của anh nên phóng viên trẻ chúng tôi sẽ không hỏi quá nhiều về nội dung chuyên môn, chúng tôi muốn phỏng vấn anh về cuộc sống đại học của anh được không?

Hứa Tố gật đầu: “Có thể.”

“Trong diễn đàn của trường, có những giai thoại của anh với đàn chị Trần, từ trường học đến hôn lễ, anh cùng đàn chị Trần là trời sinh một đôi, xin hỏi hôm nay chị ấy có tới không?”

Hứa Tố dừng một lúc lâu, sau đó mới chậm chạp nói: “Đến rồi.”

Các sinh viên phỏng vấn lập tức trở nên hào hứng: “Vậy thì xin hỏi ban đầu hai người đã quen nhau như thế nào?”

“Đàn anh, nếu như không tiện trả lời thì có tùy thời dừng lại!”

Hứa Tố nghĩ đến những bức thư được gấp gọn gàng đặt trên bàn anh ta, nhưng trong ngăn kéo của anh, lại có hai chữ ‘hủy bỏ’ trên giấy chứng nhận kết hôn cũng rất chói mắt.

 

------oOo------