Ai Có Thể Không Yêu Trà Xanh Đâu?

Chương 70




 

Bên ngoài trời lại bắt đầu mưa, trong đêm tiếng mưa rơi kêu lách tách trên cửa sổ.

Mùa đông ở thành phố phía nam giống như một chiếc khăn chưa vắt sạch, tưởng đã khô thì nó lại dùng thực lực của mình để chứng tỏ còn có thể nhỏ thêm hai giọt.

Nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, Trần Vũ tự hỏi liệu có phải không có đường để cứu vãn chuyện của Tề Phi Nhai nữa không.

Nghĩ thêm chút, lại bắt đầu cảm thấy chán nản.

Một hộp sữa xuất hiện trong tầm nhìn của cô, làm dời sự chú ý của Trần Vũ.

Chu Duật nói: “Muốn uống một hộp không?”

Trần Vũ gật đầu, thấy vui hơn: “Ở đâu ra vậy?”

Chu Duật: “Gần đây thời tiết cũng không lạnh lắm, nên để một hộp ở trong xe, nghĩ ngày nào đó em sẽ muốn uống.”

Anh thản nhiên nói thẳng, như thể đó là chuyện bình thường.

Lòng Trần Vũ mềm mại, cô bóc ống hút chọc vào hộp sữa, hút một ngụm.

Sau một lúc lâu.

“Có phải hôm nay em không đủ chuyên nghiệp không?”

Chu Duật: “Hửm?”

Trần Vũ tin rằng với tư cách là một giáo viên, thì phải bao dung cho những sai lầm của học sinh, hướng dẫn học sinh giải quyết vấn đề.

Nhưng mà…

“Em đã nói những đạo lý rỗng tuếch, mà không nói cho Tề Phi Nhai cách giải quyết vấn đề.”

Anh liếc nhìn cô một cái, đèn đường chiếu vào cửa sổ xe, hạt mưa khúc xạ ánh sáng chói lọi, nhưng trong xe lại tối om, chỉ có quầng sáng nhấp nháy của đèn đường soi sáng cho người đi qua chưa đến hai giây.

Cô đang do dự.

Chu Duật nhớ lại bộ dạng vừa rồi của Trần Vũ, khi cô còn nghiêm túc giảng đạo lý cho học sinh, hoàn toàn khác với sự mềm yếu ngây thơ thường ngày của cô, thật ra cô nói rất hay, nói cũng là sự thật có thể nghe được, ngay cả anh cũng nhịn không được bèn suy nghĩ theo lời nói bình tĩnh của cô.

Anh nói: “Có thể làm cho học sinh nhận ra chính là đạo lý hữu ích.”

“Đây không phải là lần đầu tiên em nói chuyện với em ấy.”

Trần Vũ hơi ngạc nhiên, cô bỏ sữa xuống, hỏi: “Sao anh biết?”

“Em ấy đã nói xin lỗi nhiều lần, đặc biệt là lúc em đang nói chuyện, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ, nếu đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, học sinh bình thường sẽ lựa chọn nói lần sau sẽ không tái phạm nữa, hoặc nhấn mạnh rằng có một lý do bất đắc dĩ.”

Trần Vũ nghĩ, cũng đúng, trong trận đánh nhau đầu tiên Tề Phi Nhai đã nói việc gọi cảnh sát là vô dụng.

“Vậy vì sao em ấy lại đồng ý với lập luận của em?”

“Bởi vì em ấy đã học được bài học đầu tiên.”

“Mẹ em ấy gặp phải chuyện là vì kiếm tiền, em ấy vì muốn bảo vệ bà ấy nên mới xúc động đánh nhau, mà bài học rút ra được là, có một cơ hội để giảm bớt khó khăn cho mẹ em ấy, nhưng bởi vì sự bốc đồng của em ấy mà cơ hội này đã biến mất.”

Xe xuống đường trên cao, tiến vào hầm gửi xe của khu tập thể, bọn họ cũng không vội len, tắt máy, ngồi ở trong xe nói chuyện phiếm.

Chu Duật nói: “Đối với một số học sinh, giáo viên nói đạo lý mười lần còn không bằng bọn họ vấp ngã một lần.”

Trần Vũ nghĩ đến Tề Phi Nhai, thì cảm thấy chán nản, không có cách nào phản bác.

“Nhưng mà, vẫn có phần lớn học sinh, bọn họ sẽ hoàn toàn tin lời giáo viên, làm theo sau đó sẽ đạt được kết quả như ý.” Chu Duật chống khuỷu tay lên vô lăng nhìn cô: “Em hẳn có một học sinh như vậy.”

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Mạnh Hinh đang cố gắng đọc sách, cô gật đầu.

Trần Vũ nói: “Nhưng em phải làm sao? Nếu như không có cách nào phân biệt, có lẽ nên dùng biện pháp khác?”

Chu Duật dịu dàng nhìn cô: “Cô giáo Trần, em hiện tại đã làm rất tốt rồi, học sinh có nghe hay không là lựa chọn của họ, mà em cảm thấy việc mình làm là đúng thì cứ làm, vậy thì em là cô giáo Trần tốt nhất.”

Cô mím môi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng vẫn còn có một chút mất mác rộng bằng ngón tay cái.

“Vừa rồi em có phải nghiêm khắc quá không?”

Chu Duật không trả lời câu hỏi này mà hỏi cô: “Em còn nhớ thầy Kim ở trường cấp 3 của chúng ta không?”

“Nhớ rõ, nhớ cái chìa khóa leng keng ở lưng quần, lúc nào cũng ở bên cửa sổ vuông nhỏ ở cửa sau lớp lén nhìn bọn em làm gì.”

“Ừ, anh cảm thấy em cùng thầy giáo Kim có chỗ giống nhau.”

Trần Vũ lập tức thẳng người, tò mò hỏi: “Tại sao vậy.”



“Em cố nghĩ thầy Kim nghiêm khắc không?”

Trần Vũ nhớ lại một chút: “Vẫn được, rất tốt bụng.”

Thầy Kim rất yêu học sinh nên mỗi khi phê bình học sinh thầy đều nói những lời yêu thương như ‘đừng ngủ muộn quá’ ‘hôm nay uống nhiều nước vào’ ‘đừng tạo áp lực cho bản thân, cố gắng làm’…

Bọn họ thậm chí còn thu thập các mẫu để xem hôm nay thầy Kim chọn bài nào.

Chu Duật nói: “Vừa rồi em cũng nói, nghỉ ngơi cho tốt đừng ngủ quá muộn.”

Trần Vũ chớp mắt nghẹn ngào.

Chu Duật ôm mặt Trần Vũ, xoa xoa chóp mũi của cô, cười nói:

“Trong mắt học sinh của em, em cũng là một cô giáo Trần rất tốt bụng.”

…..

Trần Vũ biết điều đó là sai, nhưng cô không thể tránh khỏi việc so sánh hiện tại với quá khứ.

Cô không biết những người đang yêu có phải là tỉ mỉ cẩn thận hơn những người yêu nhau lâu hay không, nhưng ngay cả khi trong đoạn thời gian tốt nhất với Hứa Tố, Hứa Tố cũng không chú ý đến hai chai đồ uống yêu thích của cô trong xe.

Cô thậm chí còn không chắc rằng Hứa Tố có biết cô thích uống cái gì.

Mà trong ba năm sống chung với nhau, nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, họ cũng ít khi tâm sự với nhau về những khó khăn gặp phải trong công việc, hay những câu chuyện thú vị.

Cô từng tán gẫu về công việc cũng muốn biết về những lĩnh vực mà cô chưa từng đặt chân vào thế giới của anh ta trong bộ vest, nhưng anh ta thường nói là, không thú vị.

Sau đó cùng một câu, vợ, tối nay ăn cái gì.

Hoặc là, vợ, anh muốn em.

Trần Vũ mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, thật lâu sau mới thở dài một hơi.



Tuần thi cuối kỳ đến với học sinh trong nửa mong đợi nửa bối rối.

Các giáo viên bốc thăm để giám thị kiểm tra, sử dụng theo hình thức quay vòng, lớp cùng tầng là bốc thăm trên, tầng hai là bốc thăm dưới.

Trong tay Trần Vũ là trúng thăm, chạy một tầng.

Cô Trương đi ngang qua, cười ha ha một tiếng: “Cô Trần, nếu cô đi lễ trong chùa thì đây là trung cát.” Rồi cô ấy lặng lẽ lấy tay che mặt nói: “Mỗi lần rút thăm cho kỳ thi đều chính xác đến không thể giải thích được.”

Cô ấy lảo đảo duỗi tấm ‘vé tốt nhất’ trong tay ra.

Trần Vũ thật sự không đành lòng nói cho cô ấy, đây là một lời nói dối thiện ý cho phụ nữ mang thai. Cô Trần là người đầu tiên rút thăm nên chỉ có thể rút ra tấm vé hàng đầu tốt nhất trong thùng.

Cũng không chắc chắn liệu rút thăm có thể xác định được hay không.

Nhưng lời của cô Trương khẳng định chắc chắn nói chuẩn.

Trần Vũ sau buổi thi 3 giờ chiều không cần làm giám thị nữa, đang ở trong văn phòng tiếp tục viết tổng kết, thì có một cuộc gọi từ phòng bảo vệ nói rằng có một người phụ nữ đứng ở cửa không chịu đi, nói rằng gọi điện thoại cho cô không được.

Sau khi hỏi vài câu, thì Trần Vũ nghe được hai chữ “Lâm Thiên.”

Cô vừa không muốn gọi cho Hứa Tố vừa không muốn xuống lầu, cuối cùng kéo cô ta ra khỏi danh sách đen rồi hỏi cô ta có chuyện gì.

Cuộc gọi thoại của Lâm Thiên trở lại trong giây tiếp theo.

Trần Vũ bước ra khỏi văn phòng.

Lâm Thiên trước kia cũng từng là học sinh của trường cấp 3 số 1, ba năm ở đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời cô ta, ở đây có Hứa Tố yêu thương cô ta, cha mẹ mạnh khỏe.

Cô ta đặt vé máy bay vào ngày mai, hôm nay thủ tục bán nhà đã xong, thì đột nhiên muốn quay về đây xem một chút.

Mười năm trôi qua, mà cấp 3 số 1 không có thay đổi gì.

Những bức tường màu xám phủ đầy dây thường xuân vẫn chẳng chịt thân cùng lá, con đường thẳng dẫn vào qua cửa an ninh vẫn được lót bằng những cây hoa hòe và hoa bằng lăng, nhìn qua trông cao hơn.

Cô ta biết khu vườn bên trái là vọng lâu hoa tử đằng, gần sân chơi trồng một cây phượng, dưới gốc cây phượng là lấy bằng tốt nghiệp cấp ba, có ý nghĩa chúc học sinh thi đại học may mắn.

Cô ta hỏi bảo vệ, học sinh cũ có được vào trường không?

Bảo vệ nói không được.

Vậy cô ta nói tìm người thì sao?

Bảo vệ hỏi tìm ai.

Sau đó thì gọi điện cho giáo viên Trần đang ngồi trong văn phòng năm nhất.

Sau khi cúp điện thoại, nhân viên bảo vệ cau mày nhìn cô ta, giống như cô ta không có thông tin liên lạc với Trần Vũ lại đi tìm cô, không tin tưởng được.



Lâm Thiên trong lòng đau nói, khoảng thời gian này cô ta đã tê liệt vì đau đớn, cho nên ánh mắt nghi ngờ của bảo vệ đối với cô ta căn bản không là cái gì.

Trần Vũ kéo cô ta ra khỏi danh sách đen, phản ứng đầu tiên của Lâm Thiên là cảm thấy may mắn.

“Trần Vũ, tôi là Lâm Thiên.”

Các học sinh trong lớp vẫn đang làm bài kiểm tra, Trần Vũ đi vào phòng nghỉ của giáo viên, đóng cửa lại hỏi cô ta: “Tôi biết, cô tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Kỳ thật sự rất bối rối, cô ta không biết tại sao mình lại gọi cho Trần Vũ, rõ ràng trong danh bạ nhiều người như vậy nhưng lúc này cô ta lại chỉ muốn tìm Trần Vũ

“Ngày mai tôi đi thủ đô, không quay lại nữa.”

Trần Vũ hơi sửng sốt một chút, nhưng cô không quan tâm đến bất kỳ hành động nào của Lâm Thiên.

“Cho nên, tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Thiên không ngờ Trần Vũ lại bình tĩnh như vậy, cô ta rõ ràng đã rất đau khổ khi bị buộc phải đưa ra quyết định này.

Hứa Tố nói anh ta không muốn nhìn thấy cô ta ở đây nữa, nếu cô ta muốn tiền, mẹ của cô ta muốn bảo hiểm y tế tốt hơn thì chỉ cần nghe những gì anh ta nói.

Khi anh ta nói những lời này, Hứa Tố đặc biệt lạnh lùng, trong mắt anh ta không có một chút cảm xúc gì với cô ta, như thể cô ta là một con sên đáng ghét.

Cô ta không có cách nào chấp nhận cách Hứa Tố đối xử với mình như vậy, chất vấn anh ta chẳng lẽ lời nói hứa với mẹ cô là chăm sóc cô ta là giả sao.

Hứa Tố cười lạnh, chế nhạo, mắng một câu thô tục, sau đó nói: “Cô nói với tôi về chăm sóc, cô hủy hoại gia đình tôi, tôi nhìn thấy cô là thấy ghê tởm.”

Mối tình đầu của cô ta, người con trai cô ta yêu nhất nói cô ta ghê tởm.

Lâm Thiên không cần tự tôn quấn lấy anh ta, cố gắng biến mình thành một người dịu dàng như Trần Vũ, cô ta học nấu ăn, mua đồ ăn nhẹ cho Hứa Tố, còn làm kiểu tóc giống Trần Vũ, thay đổi phong cách ăn mặc giống Trần Vũ.

Tận dụng khoảnh khắc choáng váng của Hứa Tố.

Cô ta hỏi Hứa Tố, có thể cho em một cơ hội được không, anh có thể coi em là Trần Vũ, anh có thể dùng em thay thế cô ấy cũng được.

Cô ta đã tự hạ thấp bản thân mình vì lợi ích toàn cục.

Nhưng Hứa Tố vẫn lùi lại ba thước, lạnh lùng nói với cô ta: “Cô ấy khác với cô.”

Lại là câu này.

Trần Vũ nói rằng cô khác với cô ta, hiện tại ngay cả Hứa Tố cũng nói thế.

Lòng tự trọng của Lâm Thiên đã sớm không còn, cô ta phải thừa nhận cô ta ghen tị với Trần Vũ đến mức suy sụp, nhưng cô ta đã làm gì sai.

“Trần Vũ, tôi biết cô luôn hiểu lầm tôi.”

Trần Vũ không nói gì, cô kiên nhẫn lắng nghe Lâm Thiên đang cố gắng sửa đổi bản thân.

“Tôi chưa từng nghĩ tới yêu cầu hai người ly hôn, câu này tôi đã nói rất nhiều lần, tôi biết cô không tin, nhưng tôi phải nhắc lại, tô từ đầu đến cuối không có ý này.”

“Hơn nữa, tôi cũng không làm chuyện gì sai trái, Hứa Tố trước kia là vì hảo tâm mà nguyện ý chăm sóc tôi, tôi thừa nhận mình có chút ỷ lại anh ấy, nhưng sự ỷ lại này càng giống bạn bè ở chung, chẳng lẽ bạn bè không thể chăm sóc nhau sao?”

“Có phải là vì cô không tin Hứa Tố không?”

Trần Vũ yên lặng nghe, cho đến khi đối phương ngừng nói, cô mới thản nhiên hỏi:

“Lâm Thiên, cô vì sao không muốn tôi với Hứa Tố ly hôn, chẳng lẽ đơn giản là vì không muốn xen vào cuộc hôn nhân của tôi với anh ta? Hay là bình thường không muốn chịu trách nhiệm, không dám phụ trách, không muốn mang tiếng là tiểu tam?”

Lâm Thiên sắp nói đến mức bản thân tin rồi.

Nhưng lại bị câu nói của Trần Vũ ném trở lại vực sâu, tay cầm điện thoại đột nhiên cứng đờ.

“Lâm Thiên, tôi thật sự rất xem thường cô, cô gọi điện cho tôi là để tâm bình an hơn sao? Sao cô không nói thẳng ra là cô muốn thượng vị, cho nên mới phá hoại hôn nhân của người khác. Nếu cô nhất định phải có đáp án, thì trong hôn lễ của tôi với Hứa Tố, cô hôn anh ta, thì đã là tình nhân mờ ám, cô sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ của tôi đâu.”

Đầu bên kia điện thoại hồi lâu không có âm thanh, hô hấp trở nên nặng nề, sắc mặt Lâm Thiên tái nhợt, tựa hồ sắp sụp đổ, bảo vệ không khỏi nhìn cô ta vài lần.

Trần Vũ cong môi: “Tôi phải cúp điện thoại rồi.”

“Hứa Tố mua cổ phần của tôi là vì muốn tặng cho cô.”

Lâm Thiên hỏi cô: “Cô vì sao có yên tâm nhận lấy được? Thứ mà anh ấy tặng cho cô, vốn là thuộc về tôi. Vì sao anh ấy rõ ràng đã ly hôn với cô rồi vẫn lo lắng cho cô, vì sao anh ấy…”

Trần Vũ: “Không phải chuyện của tôi.”

Cuộc gọi thoại bị ngắt kết nối.

Cảm xúc dâng trào trong lòng Lâm Thiên tan biến, cô ta bất lực khóc, đứng trước cổng trường học, khung cảnh đường phố mười năm không hề thay đổi bỗng nhiên cô ta cảm thấy xa lạ, cả con người cũng vậy.

 

------oOo------