Chương 67: Avalon 2
Ở châu Ma Kết, nghe nói tuổi thọ bình quân của dân cư 76 thành phố ở 3 khu đều vượt qua 180. Tính như vậy thì Charlie Dương 96 tuổi nhiều nhất là vừa bước qua tuổi trung niên, thế nhưng dưới lớp áo da quả mọng, mái tóc chị đốm bạc, gương mặt nhuộm màu tang thương. Đó là cái giá của việc tiếp xúc với “hàng lậu” từ khi còn trẻ.
Đội trưởng Dương chào đời ở thành phố dưới lòng đất, uống máu chuột lớn lên, giờ thì trái lại, nuốt không trôi mấy thứ thêm tinh dầu.
Thành phố dưới lòng đất có Bí tộc di dân tới từ châu Thiên Yết, đủ loại ma cà rồng cư trú không giấy tờ, còn cả đám nghèo dưới đáy xã hội, đến tấm áo da quả mọng kém chất lượng nhất cũng không mua nổi. Chị ta lớn lên giữa lũ người thối nát ấy, lúc nhỏ thì lén vận chuyển “hàng lậu” và nguyên vật liệu để sống, góp đủ học phí… Dĩ nhiên chỉ là trường dạy nghề rẻ nhất, không phải loại trường cảnh sát như mấy người “số 36”, vừa tốt nghiệp là có thể vào sở An ninh.
Chị ta bắt đầu làm từ vị trí trợ lý cảnh sát đi tuần phố trong đêm trắng, lợi dụng chức vụ mà trở thành “ô dù che nắng” của lũ rệp chiết xuất hương liệu dưới cống thoát nước. Sau đó chị ta chuyển tới chỗ tra xét hàng lậu “không có tương lai nhất” trong truyền thuyết, làm một hơi là hết gần 40 năm.
Chỗ tra xét hàng lậu trở thành lãnh địa của chị ta, lúc leo tới chức trưởng phòng thì chị ta đã cướp được thị trường giao dịch hàng lậu lớn nhất thành phố ngầm, sau đó thành công ẩn mình sau màn, dần nuốt chửng các thế lực lớn bé ở đó.
Trong một lần hợp tác liên ngành bắt hung phạm ở thành phố ngầm, vị hắc cảnh hàng thật giá thật đây đã trổ hết tài năng, thành công thuyên chuyển vào phòng ban ưu tú của sở An ninh, bắt đầu có từ cách khiến “kẻ thượng đẳng” ở thành phố Ánh Sao Sáng đè chút vành nón với mình.
Từ một kẻ đứng trong phòng họp bê trà rót nước, chị từ từ biến thành người có thể ngồi bên bàn họp lên tiếng. Công huân và phù hiệu trên tay áo dần tăng, cùng với đó là chị ta trở thành “kẻ ưu tú” có tư cách theo cảnh sát trưởng vào lâu đài lãnh chúa, mà gốc rễ thì vẫn đâm sâu dưới thành phố ngầm của Ánh Sao Sáng. Ở đó, xúc tu của chị ta chậm rãi thẩm thấu vào lĩnh vực khác ngoài giao dịch hàng lậu: M.a t.ú.y hương liệu, nguyên liệu vật thiên phú hiếm hoi, ngân hàng ngầm…
Lại qua 30 năm nữa, tấm mạng nhện của chị ta bao trùm cả thành phố Ánh Sao Sáng, ngàn vạn sợi tơ vói vào khu Đuôi, thậm chí cả bên ngoài khu Đuôi.
Còn những kẻ cản đường, đều đã chết sạch.
Duy chỉ có chuyện duy nhất ngoài ý muốn, đó là gã sát thủ thần bí chui từ khu Sừng tới khu Đuôi.
“Sát thủ có thiên phú”, năm chữ này chẳng dính chút nào tới chị ta hết. Cho dù đội trưởng Dương từng có tế bào thiên phú thì cũng đã hơn một thế kỷ trôi qua, tinh hoa cũng sớm đã khô cằn.
Một con sói cô độc, xác suất trở thành bạn và thù với chị ta thấp như nhau… hơn nữa “sát thủ có thiên phú” chạy tới khu Đuôi chim còn không thèm ị này làm cái gì kia chứ?
Kết quả con quái vật đã chẳng những từ trên trời rơi xuống lại còn như thể chuyên khắc với chị ấy, hễ hiện thân là làm hỏng toàn bộ tiết tấu của chị: Đầu tiên là mưu sát khách hàng lớn của chị ta.
“Quyến rũ” các hạ rượu chè gái gú, tiền bạc, độc gì cũng có, bên người nuôi cả đống tình nhân như con thú nuốt vàng, bằng vào chút tiền đuổi ăn mày mà bộ phận tài chính khu Đuôi phát cho quý tộc thì làm quái gì đủ tiêu. Sau lưng, “Quyến rũ” vẫn luôn là một trong số những người bạn tốt, đối tác hợp tác quan trọng của chị ta.
“Quyến rũ” vừa chết là Antony dã tâm bừng bừng dưới thành phố ngầm lập tức có tâm tư khác. Nhà Nosfera cũng ảo tưởng dùng tên thiếu gia bất tài nhà mình làm trung gian, nhân cơ hội thò tay nắm quyền khống chế khu Đuôi. Bất đắc dĩ, đội trưởng Dương chỉ có thể vội vàng thực hiện cái kế hoạch vốn có thể mưu tính từ từ trước để khử “Thấy rõ” lướng vướng, chị ta còn để lại một đống sơ hở tới nay còn chưa lấp được.
Thật sự giờ đội trưởng Dương không hiểu gì cả, cái gã sát thủ thần kinh đó sao lại vô duyên vô cớ không bỏ qua cho chị ta, để lại lời khiêu khích dưới thành phố ngầm thì không tính, lại còn cố ý để lại áo da người và tin tức thân phận ngụy tạo làm mồi câu, nương hang dã quái chui vào Tổng cục An ninh quậy phá nữa.
Cho tới nay, dù là quý tộc ma cà rồng cao quý hay Bí tộc nửa người nửa thú cả người tanh hôi thì trong mắt chị ta cũng đều gần như là kẻ vô hình, khống chế bọn chúng dễ như trở bàn tay.
Đây là đối thủ đầu tiên mà chị ta hoàn toàn nhìn không thấu, nghĩ không thông.
Đêm trắng, khi chị ta dẫn đội vũ trang tăng viện bao vây Tổng cục, quả nhiên đã thấy quái vật bỏ trốn mất dạng. Gã đi thì thôi, đằng này lại còn mang 3 món “hàng lậu” HR bao gồm “HR-099” và 6 món R, 3 món dùng để bắt dã quái ở phía sau nhà hát trung tâm cũng không chừa lại món nào; Phóng hỏa đốt khu N, cả “Lời nguyền tái nhợt” nữa, đánh cắp số lượng lớn túi độc của dã quái trong đó… Nếu không phải tầng hầm có hệ thống phòng cháy cách ly hỏa hoạn thì lúc này cả tòa nhà sở An ninh đều đã cháy rụi luôn rồi.
Đội trưởng Dương thu thập tàn cuộc, tất bật cả đêm, tới khi sắc trời gần ảm đạm mới quay về phòng làm việc của mình. Đóng cửa lại, chị hai ba phát đã lột áo da ra cho thoáng khí, nhưng lại không nghỉ ngơi, một mình trích xuất toàn bộ băng hình của hệ thống giám sát trong tòa nhà Tổng cục, xem từng khung một.
Dần dà, vẻ mặt chị ta chuyển từ mê mang không hiểu được sang không dám tin, có nửa phút, thậm chí chị ta còn lộ ra vẻ mịt mờ hoài nghi đời người.
Tuy là không thể tin, nhưng khi loại trừ toàn bộ những điều không thể thì đội trưởng Dương nhận ra mình chỉ có thể cho ra một kết luận: “Sát thủ có thiên phú” vượt cả châu Ma Kết, ít nhất đã săn 4 kẻ có thiên phú cấp 1, 1 kẻ có thiên phú cấp 2, ngang nhiên dòm ngó 7 đại thiên phú thần thánh lại hoàn toàn không phải là kẻ có thiên phú bậc cao như mọi người đều ngầm nhận, thâm chí còn không phải là Bí tộc…
Gã là quả mọng!
Mấy tấm da người trong hành lý để lại ở phía sau nhà hát trung tâm không phải vật kỉ niệm mưu sát, đó là “áo da” gã dùng để ngụy trang làm ma cà rồng.
Quả mọng mặc áo da lừa chị ta 2 lần. Bọn họ mai phục cả đống lính vũ trang ở trung tâm như lâm đại địch, kẻ mà bọn họ mai phục vậy mà lại là 1 quả mọng!
Một mình trong phòng làm việc, đội trưởng Dương chợt bật cười, bỗng dưng chị ta cảm thấy cả đêm tất bật này có một loại buồn cười đến vớ vẩn.
Chị cầm điện thoại nội bộ: “Thu thập tin tức nuôi trồng “quả mọng bạch tạng” các khu cho tôi, phạm vi toàn châu, trọng điểm là ngành may đo y phục cao cấp khu Sừng.”
Nuôi trồng quả mọng bạch tạng chịu được dãi nắng dầm sương như vậy là rất khó, vốn liếng chế tạo, nuôi trồng như vậy thì không thể nào là thú cưng bình thường được.
Thật ra cách tiện lợi hơn là đi kiểm chứng thân phận áo da ma cà rồng trong hành lý của quái vật và người sở hữu thiên phú đặc biệt dùng lúc may vá. Tiếc là vượt khu, đó không phải là nơi mà một sở An ninh cấp thành phố nhỏ bé khu biên thùy có tư cách điều tra công khai, phải thông qua con đường riêng của chị ta.
Còn nữa, quả mọng biểu hiện ra thiên phú của ma cà rồng là sao đây?
“Hàng lậu” sẽ tạo thành tổn thương cực lớn với ma cà rồng, thiên phú hắc ám của ma cà rồng cũng sẽ tổn thương tới quả mọng, cho dù là đám dã quái bậc cao chốn núi sâu rừng già đi nữa thì khi đối mặt với thứ bị thiên phú ma cà rồng lây nhiễm cũng phải hết sức cẩn thận…. Trực tiếp dùng dịch tủy não của kẻ có thiên phú sao?
Chạm một chút cũng đủ làm cho quả mọng chết cả trăm lần, trừ phi gã là “Quỷ không được đặc xá” trong truyền thuyết.
Mà cho dù là “Quỷ không được đặc xá” thì cũng phải trả cái giá là phát điên và rơi vào địa ngục chứ?
Đội trưởng Dương tua lại cảnh lúc “Hổ Phách” chụp xuống tầng hầm, nhìn sơ một cái rồi đoán ra tình huống khi đó: Quái vật trực tiếp rút “Hổ Phách” tác dụng lên người mình, dẫn vào trục của cửa giam.
Do phạm vi tác dụng cực nhỏ nên tới giờ cửa giam còn chưa đóng được. Hấp thu và tồn trữ… Điều này làm chị nghĩ tới thiên phú thần thánh “Dược sư” của gia tộc Venture.
“Ngoài ra thu thập tin tức có liên quan tới “nhà Venture” trong 20 năm… không, 50 năm trở lại đây, tin bên lề cũng tính vào.”
Charlie Dương đặt điện thoại xuống, hít sâu một hơi rồi dùng sức lau mặt, lúc này, điện thoại trên bàn chị lại reng.
“Đội điều tra sự kiện khủng hoảng quan trọng Tổng cục An ninh thành phố Ánh Sao Sáng, mời nói…” Đội trưởng Dương chợt im bặt, lát sau, chị ta ngước mắt, vẻ mặt đứng đắn khuôn mẫu chợt thay đổi, chị ta gần như là thì thầm: “Ngài chắc chứ?”
Trong điện thoại truyền tới một giọng nói nghe không chân thật: “Điều lệnh đã ra, nhà Malkav cùng phe Ưng phái với nhà Venture tuyên bố tiếp quản quân quyền khu Đuôi, “Gió lốc” thế hệ mới nội trong năm ngày nữa sẽ tới thành phố Ánh Sao Sáng, cô phải cẩn thận, tên nhãi Andrew đã tới gần cấp 2, gã không phải con riêng đâu.”
“Tôi biết rồi.” Đội trưởng Dương ngừng giây lát rồi lại mỉm cười như không có chuyện gì, “Hiệu suất quay vòng của khoảng ngài “đầu tư” rất cao, nội trong 2 tuần sẽ hồi khoản đầu tiên. Vật liệu hiếm ngài nhắc lần trước hàng cũng lục tục về, trong đó còn tặng ngài một túi độc dã quái cấp 2, coi như quà năm mới cho ông bạn già.”
“Làm ăn với cô lúc nào cũng vui vẻ.” Người ở đầu dây bên kia mỉm cười, “Theo tôi ấy à, Đảng bảo thủ cả ngày hô đánh hô giết thật sự là tảng đá chắn trên con đường tiến bộ của xã hội…”
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn khỏi khu Đuôi, tiếng người dần vang lên.
Tin tức buổi sáng trong vòng xã giao truyền thông của dân đi làm rối mù, thành phố Ánh Sao Sáng còn đương buồn ngủ, Gió lốc đang trên đường tới. Một cơn mưa mùa khô lất phất rơi ở chốn núi rừng quạnh quẽ khu không người.
Con thuyền nước lặng lẽ xuyên qua mặt sông bị nước mưa làm vỡ vụn.
Lúc Quạ Đen tĩnh lại thì đã không biết qua mấy ngày rồi, hắn mất 2 giây mới biết hoàn cảnh của mình lúc này.
Nhiệt độ xung quanh bình thường, xem ra là đã ra khỏi con thuyền nước giống cái hầm băng rồi. Cái lều chăn cuộn bên người nhẹ nhàng mềm mại, gối đầu có cả mùi hương xông… Điều kiện thế này, hẳn là hắn ở trong tiểu viện thuộc riêng “thần bí”... Chuyện này đã nói rõ thái độ của đội trưởng Honey, hẳn là bà cụ còn có lời cần nói riêng với hắn.
Cơ mà giao lưu gì đó… vẫn cứ để lát nữa hãy nói đi.
Nghe nói có một số người tỉnh rồi thì buộc phải rời giường, nằm lâu sẽ đau lưng đau đầu. Quạ Đen thì không có cái tật này, hắn có chức năng dị hợm đặc biệt, có thể nằm ì trên giường cho tới khi đất trời hoang tàn.
Hắn không mở mắt ra, chỉ diễn chậm động tác cá muối lật mình, nhanh chóng ôn lại diễn tiến nguy hiểm mình đã trải qua theo thói quen.
Dựa theo thói quen của hắn thì lần hành động này hoàn toàn không đạt chuẩn, kế hoạch thô sơ, chuẩn bị không đủ, nhất là cuối cùng lúc lẻn vào sở An ninh, thật sự là rối mù lộn xộn, toàn nhờ cả vào vận may… và cái nhân vật tàn nhẫn trong sở không ngờ được Gabriel là con người.
Chỉ là chỗ sơ hở này phỏng chừng cũng là lần cuối có thể dùng tới, đối diện không thể nào tới giờ còn chưa đoán ra, khéo đã lấy được hồ sơ ghi lại quá trình nuôi trồng hoàn chỉnh rồi cũng nên, hiểu còn nhiều hơn phe hắn.
Nhưng mà Quạ Đen biết chuyện này đành phải chịu thôi, dẫn theo đám “quả mọng” chưa kịp hóa thành người trong xã hội, hắn buộc phải tìm chỗ đặt gót chân với tốc độ nhanh nhất, chỉ có thể hấp tấp, mạo hiểm. Nhân mạch và tài nguyên không thể nào dựa vào “kết giao” mà có kết quả, “anh em bốn bể một nhà” là câu chuyện thuộc về kênh ảo tưởng, thứ như duyên phận chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, trong đa số tình huống người ta phải tính toán từng bước, giả danh lừa bịp. Muốn có cái gì thì phải cho người ta thấy chuyện giống như vậy trước.
Với tiêu chuẩn này, lần này tuy cả quá trình đều sai nhưng kết quả cũng còn tạm, ít nhất đạt được mục đích cơ bản.
Kế tiếp chính là những thứ hắn phải bổ sung thêm: Hoàn cảnh chung mà thế cục thì riêng, lịch sử lưu lạc của loài người, chủng tộc hay gặp, tạo vật, hướng phát triển của 3 lộ tuyến mồi lửa.
Quạ Đen càng nghĩ càng thấy đầu mình phình ra, tích tắc thôi mà hắn đã ngộp thở với khối lượng trí tưởng tượng khổng lồ đó.
Nếu lúc ở trong di tích, trưởng dịch trạm Thợ Thủ Công chết đi ấy có thể cho hắn chút tri thức của hiệp hội Thợ Thủ Công thì hay rồi, cũng coi như có lối tắt. Tiếc là hắn có thể cảm nhận được hợp đồng trên tay còn đó, cũng tức là tuy đã tra ra tại sao lúc đó Ẩn Mình lại mất hiệu quả, song trưởng dịch trạm vẫn còn nghi hoặc với chuyện dịch trạm bị lộ.
Ví dụ như bằng cách nào mà ma cà rồng mai phục có thể vây được khu vực đại khái của dịch trạm, lại vì sao mà hiểu “Ẩn Mình” tới vậy. Nước trong đó sâu tới nỗi liếc nhìn chẳng thấy đáy, phải tra cái này chưa chắc dễ hơn lẻn vào hiệp hội Thợ Thủ Công trộm tài liệu.
Phiền.
“Hủy diệt đi không làm nữa” và giọng nói lên kế hoạch không tí cảm xúc cách không chạm nhau.
Đúng ngay lúc này, cánh tay rơi ra khỏi chăn của hắn được người ta nắm lấy.
Quạ Đen: “...”
Lần này dọa hắn suýt diễn cảnh xác chết vùng dậy ngay tại chỗ, hắn mở bừng mắt ra, một gương mặt tựa như thiên thần gần ngay gang tấc… Gần quá rồi, suýt nữa nổ tung tầm nhìn của hắn, còn hắn vậy mà lại chẳng nghe thấy chút tiếng động nào, hoàn toàn không cảm nhận được xung quanh có người!
Quạ Đen: Ngài cót két một tiếng được không? Ngài là cố vấn tiến sĩ khoa ma quỷ chứ gì!
Còn chưa đợi lông tơ dựng lên của hắn nằm rạp xuống, lông mi rũ xuống gần như trong suốt của Gabriel đã nhắm lại, khẽ khàng hôn lên giữa chân mày hắn.
Quạ Đen: “...”
“Hủy diệt đi không làm nữa” giành được thắng lợi áp đảo.