—Đảo Avalon: Được cho là đã tồn tại trong thời cổ đại cho đến sơ kỳ Trung cổ ở Anh, là nơi ở của những người có niềm tin tôn giáo mãnh liệt tôn thờ các vị thần cổ đại, cũng là nơi mà Vua Arthur đã chết và được chôn cất.—
Lúc “Hổ Phách” rơi xuống, Quạ Đen cảm giác cục diện xem như ổn rồi, cả người hắn chợt thả lỏng, thấy chỗ nào cũng khỏe cả… trừ bỏ trái tim.
Hắn giống như một chiếc máy tính cũ kỹ lâu năm không ai tu sửa, lúc tái khởi động cứ xảy ra chút trục trặc. “Hổ Phách” đọng lại quanh người lui đi, cùng với đó là tứ chi mềm nhũn lại lần nữa không thể chống đỡ cơ thể, Quạ Đen nhũn chân quỳ xuống, run rẩy giơ tay giữ lấy lồng ngực, chẳng cảm nhận được nhịp tim mình.
Gặp ma rồi.
Thuốc dán vạn năng của Lạc có thể làm cơn đau nhức tê liệt nhưng không thể làm tê liệt cảm giác thiếu oxy.
Hơi thở dữ dội đều phí công, ánh mắt và ý thức của hắn như hòn đảo cô độc bị cơn sóng thần nhấn chìm, từng vòng đen kịt tiếp nhau, chỉ thừa lại suy nghĩ trong ấy.
“Hay là xô đổ nhé…”
Một giọng nói cất tiếng.
Giọng nói ấy vọng lại, không biết va vào đâu mà kích thích hồi âm lạc giọng yếu ớt.
“Chỉ còn cậu thôi.”
“Đúng ha, chỉ còn lại mình. Không con người, không tài nguyên, không trang bị… còn không kèm… hơn nữa mình vốn có thể cứ không ý thức như vậy suốt, làm con nọc thiểu năng cả đời nhỉ? Ồ, không đúng, dựa vào trình độ phần cứng này thì chắc gì sống được một đời.”
“Chỉ còn lại cậu.”
“Không muốn làm đâu, dù sao cũng có giám công đâu, giữa chừng chạy mất cũng đâu ai biết ha?”
“Chỉ còn lại cậu.”
“Phịch”, thính giác vẫn canh giữ tới giờ bắt được âm thanh từ thế giới bên ngoài, có người tới rồi.
Ý thức ở nơi sâu thẳm sắp lụi tàn của Quạ Đen chấn động, vỏ não ngủ đông quá nửa của hắn hiện lên sóng điện yếu ớt, khuếch tán ra ngoài như cụm pháo hoa tạm cắt ngang đêm dài, soi sáng suy nghĩ sau cùng trong hắn.
“Chỉ còn… mình thôi.”
Quạ Đen nhọc nhằn khống chế ngón tay co thắt, dùng chút sức lực sau cùng đốt “sợ hãi” xung quanh lên: Trừ thính lực, mấy giác quan khác của hắn đều bãi công quá nửa, hắn không chắc quanh đấy có bao nhiêu “sợ hãi”. Chỉ là đột nhiên nhìn thấy đống người chết méo mó dưới đất, dù có là ma cà rồng thì cũng sẽ hơi giật mình thôi, giống như thấy chuột chết trên đường ấy… Hắn chỉ cần đốt cháy đốm lửa cỡ ngọn nến là có thể hồi sức cho tim phổi.
“Bộp”...
Ai mà ngờ lần này hệt như ném đốm lửa vào bồn xe chở xăng vậy. Quạ Đen cảm giác “sợ hãi” mình đốt cháy như chiếc búa nghìn cân, suýt nữa đã đục hắn xuống tâm trái đất. Huyết dịch ngưng trệ kêu “phụt”, bắt đầu tuần hoàn trở lại, hắn ngờ là khoảnh khắc huyết áp nhảy vọt ấy có thể làm mình xuất huyết não, nháy mắt khiến ý thức tan tành.
Không…. Tướng chết của hắn dọa người ta tới vậy sao?
Rốt cuộc vật gì dễ cháy nổ như vậy đi tới đây?
Ba chữ “dễ cháy nổ” không ngừng vang vọng tới lui, trong đại dương mộng tưởng thoáng như cách biệt thế gian, cơn gió mùa dậy lên khi ý thức hắn chìm đến nơi sâu hơn, gợi nên một vòng cộng hưởng… như thể có rất nhiều “tộc nhân dễ cháy nổ” tụ tập quanh người hắn vậy, không biết sao nữa, chắc mệnh thiếu hỏa đấy.
“Anh thấy mệnh mày thiếu “đức” ấy!” Trong cơn mơ màng, đầu hắn như bị kẹp tài liệu chụp lên, “Đứng dậy!”
Là mơ, cũng là ký ức.
Quạ Đen ngẩng lên thì trông thấy một gương mặt nhờn to ụ quen thuộc, dùng chất tẩy rửa cũng không ra được màu nền, trên mặt toàn là thịt thà.
Hắn nhớ ra đối phương là ai rồi: Cấp trên trên danh nghĩa trong thời kỳ phản nghịch của hắn, thực tế là bảo mẫu của hắn.
“Anh Nòng.” Quạ Đen buột miệng kêu “tôn danh” của đối phương, đoạn nhận lấy chiếc kẹp bằng gương mặt.
“Nhanh lên, tuần này trực ca ngày, sao lúc nào anh với mày cũng chung nhóm thế này?”
“Tại người khác không dám đó.” Quạ Đen nhủ thầm, vẻ mặt thản nhiên.
“Tôi không phải “bộ não” sao?” Hắn nằm trên bàn như đống hồ nhão, tứ chi mềm oặt treo sang bên, ậm ờ kêu, ““Bộ não” là động vật thân mềm hàm lượng chất béo rất cao, tôi không phải đồ dùng để làm việc… ặc á!”
Anh Nòng lười nghe hắn phun hơi, trực tiếp giơ bàn tay to bè như cái chảo rán ra, thô bạo xách sau cổ hắn lên, kéo hắn đi như nhặt xác con chó chết vậy.
“Sau lúc giành thức ăn dưới nhà ăn không thấy mày nhũn người hả? Một tháng xoay ca một lần, thứ tham ăn lại còn lười, khởi động được mày khó y chang bắn tên lửa.”
Quạ Đen giải cứu cái cổ mình khỏi cổ áo một chút, chỉ có thể phát ra tiếng gió, hắn còn đang kiên trì biện luận: “Tham ăn còn lười phù hợp với đặc trưng sinh lý của “bộ não”!”
Kháng nghị vô hiệu, Quạ Đen vẫn bị tròng áo gile tình nguyện viên màu xanh lá lên người, để cho cấp trên dễ cháy nổ kéo tới một khuôn viên rất lớn làm hắn có cảm giác mình ăn vận y chang ninja rùa vậy. Để cho hợp hoàn cảnh, lúc check in chụp ảnh ở lối vào khuôn viên, hắn còn buộc dây treo thẻ tình nguyện viên lên mắt rồi bày ra tạo hình ngầu lòi… để rồi sau đó gặp phải cảnh bị công kích cá nhân.
Dựa theo quy tắc, bọn họ phải định kỳ phục vụ xã hội, nghe nói như vậy sẽ gần gũi, có ích cho sức khỏe thể xác và tinh thần.
Cái này Quạ Đen không dám gật bừa, hắn cho rằng “lao động” là hình phạt tàn khốc, là bức hại, là báo ứng vì kiếp trước giết người phóng hỏa.
Trong mơ, hắn xách dụng cụ dọn vệ sinh, đi một bước nghỉ ba hơi, nhích dần tới khu hoạt động của trẻ em, còn xách theo giẻ lau, nhảy vài cái cho có. Chờ người chụp ảnh đi mất thì lại kiếm chỗ trộm lười biếng.
Cách đó không xa, những chiếc xe nôi em bé lần lượt trượt qua đường ray, trên mỗi xe đều treo đồ chơi sặc sỡ, tấm chụp trên xe đảm bảo cho các bé nhận đủ ánh sáng, không bị cháy nắng. Phía sau đường ray là sân vận động, một đám con nít cỡ 1 tuổi đang luyện tập bước đi dưới sự trông coi của nhóm y tá, trong đấy có một đứa bị ngã, ngoác miệng khóc thành mặt chú ếch xanh, sau đó lây cho cả lũ, đám con nít khóc như ếch kêu vang cả vùng.
Quạ Đen cầm miếng giẻ lau gấp thành hình con thỏ, lười biếng gác đầu lên khung cầu tuột, hắn nhìn sang mà thấy hâm mộ lắm, muốn gia nhập vào tổ chức ếch đó ghê.
Sau đó hắn bị anh Nòng tóm được.
“Giống người tí cho anh coi, đụng đâu dính vô đó, y chang nước mũi, con nít thấy mày rồi sao? Mầm non xinh tươi bị mày dạy hư đó.”
“Không phải lựa gen tốt nhất đi đào tạo à, làm gì mà dễ học hư thế?” Quạ Đen chẳng buồn hé mi mắt, chỉ nghiêng cái lỗ tai như quầy triển lãm đinh tai sang, “Ung thư lười cũng có lây được đâu… ê, “Nòng Pháo”, có thuốc không? Gặp nhau thì chia phân nửa, của tôi bị thầy tịch thu rồi.”
“Trong Vườn Ươm trẻ sơ sinh mà mày đòi thuốc, mày có phải con người không hả?”
“Không phải, tôi là nước mũi.”
“...”
Mấy phút sau, anh Nòng dẫn hắn đi tìm chỗ khuất bóng không ai thấy, thập thò ngó quanh một lượt rồi mới mò ra nửa hộp thuốc, châm thuốc cho mình với nhóc lưu manh kế bên, mỗi người một điếu.
Hai kẻ khốn khổ ngồi chồm hổm dưới chân tường, nhìn từ xa như hai thằng ăn trộm bình ắc quy.
“Thầy của mày vẫn luôn phản đối Vườn Ươm.” Anh Nòng phun ra một vòng khói thuốc, “Tương lai chờ tụi nó lớn, làm sao hòa nhập xã hội là cả vấn đề đó. Tới chừng đi học làm tập làm văn, người ta viết “ba mẹ của em” thì tụi nó tính sao đây?”
“Dễ mà,” Thanh thiếu niên chó còn chê ngồi đó nói mát, “Người khác ghi “ba em là anh đẹp trai mẹ em là bà nhà giàu”, ba tụi nó thì tội tử hình, đúng là không có gì hay, nhưng mẹ tụi nó ngầu mà. Mẹ tụi nó bằng sắt, biết biến hình! “Mẹ em là “Transformers”, phong cách thế còn gì… Ê, ông già, bớt động tay động chân với thiếu niên xinh đẹp bọn tôi đi được không hả?”
Anh Nòng liếc hắn, rút cái chân đá hắn về.
Nhìn tòa lầu trước mắt, ngơ ngác hồi lâu, người đàn ông có tuổi khẽ khàng: “Rương ươm mầm trẻ sơ sinh, tử cung nhân tạo… thật phá hoại mà. Biết mấy thứ này có vấn đề luân lý cả, không thể mở rộng trong xã hội, chính phủ các nước đều đang dùng thứ này tạo… tạo “loại” trẻ em đó, cũng không biết thứ làm ra là con nít hay công cụ nữa.”
Quạ Đen vui vẻ: “Mẹ sắt tạo ra công cụ, mẹ con người sinh ra trâu ngựa, chúng sinh bình đẳng, đừng hòng ai chê ai.”
Người có tuổi không chấp kẻ tuổi trẻ ranh mãnh: “Cái đó khác…”
“Có người tới!” Người đàn ông có tuổi mang khuôn mặt tang thương nhảy lên như bị giẫm phải đuôi, giật điếu thuốc trong miệng Quạ Đen ra, ngay cả điếu của mình cũng dụi tắt, lén đá vô góc tường, hủy thi diệt tích. Sau đó anh ta đứng dậy vặn vẹo uốn éo, làm bộ như mình đứng chỗ khuất bóng tập thể dục theo radio vậy.
Quạ Đen: “...”
Thật không có tiền đồ.
Chỉ thấy mấy “áo blouse trắng” đi ra từ cánh cửa nhỏ của tòa kiến trúc kế bên, đẩy xe con theo, trong đó để là một hàng trẻ sơ sinh, đi ngang qua mặt nhóm Quạ Đen.
Ánh mắt nhàm chán của Quạ Đen rơi trên chiếc xe nôi rồi chợt nheo mắt, đoạn lấy mắt kính trong túi áo gile ra: Hắn trông thấy những đứa trẻ sơ sinh đó đều đang mở mắt nhưng tứ chi và mặt mày lại không có bất kỳ cử động nào, nằm thẳng tăm tắp ở đấy như kẻ đã chết… Nhưng bọn chúng đứa nào cũng đều đang thở hổn hển, mặt mày cũng đều đỏ bừng.
“Ý, cái quỷ gì vậy?” Quạ Đen thấy hơi nổi da gà, “Mẹ sắt dính virus hả?”
“Đó là “vỏ rỗng”.”
“Cái gì?”
“Bệnh biến ở đại não, người thực vật trời sinh… Không, có khi cũng chẳng được tính là người thực vật, mày có thể hiểu là vỏ rỗng không có linh hồn.” Anh Nòng thở dài, “Bên tòa án xét xử đặc biệt phán kẻ có năng lực tử hình, cấp bậc lúc sống càng cao thì sau khi chết, tỷ lệ “thủy tinh đỏ” co rút lại thành “trẻ sơ sinh vỏ rỗng” càng lớn. Cấp 3 cấp 4 còn tạm, nhưng cấp 2 có khả năng không thấp. Nếu là thủy tinh đỏ cấp 1 thì thả vào rương ươm trẻ sơ sinh, đứa trẻ tạo thành quá nửa là “vỏ rỗng”. “Thủy tinh đỏ” không dung nhập vào cơ thể sẽ trực tiếp tách ra, dính vào vỏ não. Mấy đứa này chắc là tiễn đi chết không đau, mở đầu lấy thủy tinh đỏ ra nhỉ?”
Quạ Đen nhìn chiếc xe kéo đám trẻ sơ sinh quỷ dị đó đi, thuận miệng hỏi: “Tỷ lệ thất bại cấp 1 cao như vậy, vậy còn cấp đặc biệt thì sao?”
“Mày kiếm cấp đặc biệt đâu ra?”
“Có nha, “số 1”, cái người tuyên truyền tà giáo đó, không phải mới chấp hành tử hình đó à?”
Người lớn tuổi mãi vẫn không nói gì.
Quạ Đen quay đầu sang: “Là cơ mật, cấp bậc của tôi không đủ à?”
“... À.”
“Đề nghị lén nói cho tôi biết, nếu không tôi lại phải nghĩ cách xem trộm, lỡ bị bắt quả tang thì tôi lại bị giam giữ, vậy thì anh phải gánh trách nhiệm lãnh đạo, bị trừ lương.”
“Kiếp trước anh đào mộ tổ tiên mày à?” Người đàn ông có tuổi im lặng hồi lâu, chắc là thấy hắn nói cũng có lý, ““Thần nói” - cấp bậc đặc biệt tuyệt đối, anh chưa gặp, nhưng nghe nói tinh thể chiết xuất từ trên người gã không phải màu đỏ, là thuần sắc trắng.”
“Quào.” Quạ Đen xuýt xoa, “Quả nhiên là SSR! Hiệu quả thì sao?”
“Đang nghiên cứu, không ai dám tùy tiện lấy nó thí nghiệm cả, lỡ hư hao lại không có viên thứ 2. Nhưng giới học giả chính thống có ý kiến cho rằng thứ này có thể rất khó được phôi thai thông thường dung nạp, rất có thể chỉ sinh ra “vỏ rỗng”, hoặc là trẻ chết non. Trước mắt lợi dụng thế nào còn chưa rõ, tranh cãi nhiều lắm. Dù sao thì “Thần nói”... shh… năng lực này nghĩ thôi đã nổi da gà…”
“Còn tạm mà, chắc do tôi chưa từng tiếp xúc nên cứ cảm thấy cái hồi trước đụng phải đáng sợ hơn,” Quạ Đen không biết lớn nhỏ, bá vai “anh Nòng”, “Hôm nào dẫn anh đi bắt, bắt được rồi thì anh có thể thăng chức tăng lương, bước lên đỉnh cao đời người luôn.”
“Ha, mày bớt chọc anh tức vài câu, để anh sống thêm vài năm nữa, không nằm vào quan tài đời người là được rồi.”
Sau đó thế nào?
Có bắt được không? Anh Nòng có được thăng chức tăng lương chưa?
Trong ký ức, sương mù lại ùa tới, bủa vây tòa cao ốc bên cạnh Quạ Đen, cũng bao lấy ông anh cuồng nộ vì hắn vô dụng nọ.
Cõi lòng Quạ Đen trống rỗng, cứ cảm thấy hình như chuyện hứa với người ta mình còn chưa làm xong, như nghẹn ở cổ họng vậy. Hắn nghẹn tới nỗi đau cả ngực, làm sao cũng nằm không yên, cứ giãy giụa trong vô thức, rồi lại bị thứ gì đó siết lại.
Thứ quấn lấy hắn giống dây leo dưới nước, càng giãy lại càng siết chặt, hệt như muốn kéo hắn vào thế giới hiện tại, giam cầm kín kẽ trong một góc nào đó.
Có lẽ là vừa dạo qua đoạn giấc mơ thời thanh thiếu niên, tính cách Quạ Đen bỏ đi đã nhiều năm tro tàn lại cháy, không dưng thắp lên lòng phản nghịch. Cái thứ kia siết hắn càng chặt, hắn lại càng muốn giãy thoát. Không biết đá trúng chỗ nào nữa, chỗ mắt cá chân đột nhiên truyền tới cơn đau dữ dội sắc bén, thứ mắc kẹt nơi lòng ngực phun “ào” ra, trong miệng toàn là mùi máu tanh.
Ngụm máu này như thể trừ tà được vậy, “thực vật thủy sinh” siết hắn đột nhiên buông lỏng, Quạ Đen mơ hồ tìm về vài phút thần trí, bàn tay giãy ra khỏi chăn cảm nhận được nhiệt độ thấp bất thường.
Hóa ra “thực vật thủy sinh” là đôi tay người, đè lên chiếc chăn dày dụp giữ ấm cho hắn.
“Thuyền nước à?” Quạ Đen nghĩ, “À… quả nhiên ổn rồi.”
Hắn không còn không biết tốt xấu, cử động lung tung nữa, thành thạo nuốt lại tất cả những mùi vị tới từ quá khứ và tương lai, bắt mình rút vào tấm chăn, không nhúc nhích nữa.
Quạ Đen bỗng nhiên phun ra máu, suýt nữa đã làm Tấn Mãnh Long sợ phát khóc. Liếc thấy sắc mặt của Gabriel, cậu ta lại chẳng dám tới gần.
Ngay cả đội trưởng Honey cũng cẩn thận giữ khoảng cách.
Gabriel quỷ dị thì quỷ dị đó, song vẫn luôn có cảm giác kinh dị “không thể ngẫm kỹ”, trông cứ như khúc nhạc dạo đầu trong thước phim kinh dị, bầu không khí đã vào chỗ mà vẫn chưa thấy cảnh quay cần censored. Tới lúc mọi người thấy cảnh y một tay ôm Quạ Đen, một tay kéo lê búp bê chí mạng “trừng ai kẻ đó toi” bước ra từ nơi tối tăm
Y cứ vậy, trực tiếp vứt Rối Quỷ tới dưới chân một đội viên mồi lửa, ném lại một câu “đuổi theo” rồi không nói tiếng nào thêm. Gabriel nghênh ngang đi thang máy lên tầng trên, đi xuyên qua Tổng cục An ninh của ma cà rồng. Cả Tổng cục rộng lớn là vậy mà giờ hệt như chốn không người. Trên đường đi, bọn họ gặp phải thây khô với đủ kiểu tư thế quỷ dị… làm người ta không khỏi hoài nghi, ma cà rồng trong tòa nhà này có phải bị y khử hết rồi không.
Thẳng tiến tới cửa sau Tổng cục An ninh, Gabriel ngẩng lên liếc camera trên đỉnh đầu, y chẳng thèm che giấu gì, còn nở nụ cười với cái thứ đó, sau đó một tay vặn gãy khóa cửa, mở cửa đi thẳng ra.
Người khác không rõ, nhưng cụ bà Honey thấy nhiều biết rộng, vào khoảnh khắc đó, cụ bà vô thức rụt tay vào trong tay áo - là tư thế khi các “Phẫn nộ” cảnh giác cao độ, đó là sức mạnh thiên phú của ma cà rồng.
Có lẽ mồi lửa cấp 3 có thể phát huy sức mạnh không kém, nhưng đó là khi có mồi lửa giúp sức, không phải là tính chất của kết cấu sinh lý. Đối với mồi lửa am hiểu chiến đấu, liếc mắt đã có thể nhìn ra khác biệt về cách phát lực. Nếu không phải trên tay Gabriel hiện lên gân xanh chứ không phải “gân đen” tràn ngập máu đen thì Honey suýt đã châm lửa đốt y.
Những chuyện bọn họ trải qua suốt dọc đường có thể xưng là ly kỳ.
Tới lúc này mà quý ngài “Bi thương” vẫn chưa nghĩ ra sao có cái nhiệm vụ thăm dò “thu thập tin tức” lại để bọn họ làm ra thế này. “Thống kê di tích” biến thành “thu hồi di tích” thì thôi đi, “thu thập tin tức” vậy mà thành xông thẳng vào Tổng cục An ninh của ma cà rồng, lại còn nhập hàng cả đống “vật lưu lại mồi lửa” như bán sỉ, quay về… không tổn thất ai hết!
Sợ là bọn họ sắp biến thành truyền thuyết dân gian khu Đuôi luôn rồi nhỉ?
Nhưng mà…
“Bi thương” cẩn trọng liếc nhìn Gabriel, lòng không khỏi lầm bầm: Thả vị này vào xã hội loài người được thật không đó? Nên thờ y ở đâu đây?
“Đừng đứng vây chỗ này nữa.” Đội trưởng Honey đi tới, xua đội viên nhà mình, “Đi sắp xếp vật phẩm đi, nối với dịch trạm, nói với bọn họ nội trong một ngày chúng ta sẽ về tới điểm xuất phát.”
“Đội trưởng,” Liszt hỏi, “Báo cáo viết thế nào?”
“Để đó, tôi viết.”
Liszt sửng sốt. Lần nào báo cáo cũng là cậu viết, nhiều lắm thì đội trưởng nhìn sơ một cái, có khi chẳng buồn ngó tới đã kêu bọn họ giao luôn cho thánh địa. Lần này…
Honey ngừng một chút rồi nói: “Sau khi tôi viết xong, mấy cô cậu chuyền nhau xem, về sau thống nhất lời nói với bên ngoài, những chuyện khác không được nhắc tới với bất kỳ ai, bao gồm cả trưởng lão thánh địa.
Nói xong, cụ thoáng nhìn Gabriel, cậu chàng cúi đầu giờ đang lau máu cho Quạ Đen, chẳng mảy may phản ứng cứ như chuyện này chẳng dính chút gì tới mình vậy.
“Thánh Tinh Atlantis.” Honey nghĩ, gần như đã xác nhận được gì đó, đoạn xoay người đi tới phòng sách trên con thuyền nước.
Hắn sẽ mang tới thứ gì đây?
Cụ không biết, chỉ là cảm thấy “thần bí” ở khu Đuôi này đã an phận trên thánh địa quá lâu, có lẽ đã tới lúc nên có một cơn bão thổi tới từ vùng biển.